"Thời tiên sinh, lần hợp tác này rất thú vị, tiểu tử Lâm Tốn xem như có thủ đoạn, chúng ta đã quét sạch dư đảng ẩn náu ở thành Bắc"
Trong thư phòng rộng lớn, một người đàn ông khoảng 30 tuổi cung kính đứng trước một bàn làm việc bằng gỗ gụ, hai bàn tay đan vào nhau, chăm chú nhìn chàng trai ngồi sau bàn làm việc.
Chàng trai cúi đầu, khẽ mím môi mỏng, ngón tay thon dài nắm bút máy, đang tập trung viết cái gì đó, không phản ứng gì với người đàn ông.
"Lâm Tốn che giấu rất sâu, nếu không phải Thời tiên sinh ra tay, sợ là chúng ta cũng bị hắn tiêu diệt." Người đàn ông tiếp tục nói, cà vạt ở trên cổ đã nhăn lại, phản ứng bình tĩnh của cậu thanh niên làm hắn ngạc nhiên.
Hắn đi lên phía trước vài bước, hạ giọng hỏi nhỏ: " Nhưng... không biết làm thế nào mà Thời tiên sinh phát hiện Lâm Tốn có vấn đề ?"
Âm lượng người đàn ông không lớn không nhỏ nhưng lại làm động tác của thanh niên cứng lại, hắn chậm rãi ngẩn đầu lên, cặp mắt giấu sau cặp kính kia phóng qua một ánh mắt sắc bén.
Chỉ cần một cái liếc mắt, người đàn ông tức khắc cứng đờ người, thanh niên trước mắt cùng lắm chỉ có hai mươi tuổi đầu nhưng cả người lại tản ra khí chất người sống chớ lại gần.
Sắc mặt hắn không đổi, đôi mắt phủ một lớp sương giá trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng.
Người đàn ông nuốt nước miếng, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng lúc ấy ông tận mắt thấy bộ dáng Thời Tễ thẩm vấn Lâm Tốn.
Khi đó mũi đao sắc bén đâm thủng thủ đoạn của Lâm Tốn, động tác nước chảy mây trôi, Thời Tễ cũng không chớp mắt, máu đỏ tươi vẩy đến sườn mặt hắn, người đàn ông đứng bên cạnh Thời Tễ chỉ biết cảm thán hậu sinh khả uý.
Chỉ là hiện tại... người đàn ông nuốt nước miếng, đao của Thời Tễ tựa hồ đang treo ở đỉnh đầu hắn.
Nhưng người đàn ông không biết, ở nơi hắn không nhìn thấy, ngòi bút trong tay Thời Tễ run nhè nhẹ, bại lộ nội tâm bất an bên dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh kia.
Không thể nói với người đàn ông kia là tay hắn cầm kịch bản được.
Đang lúc Thời Tễ đang suy nghĩ phải xử lý như thế nào thì người đàn ông kia đã tưởng mình hình như đã chạm vào nghịch lân của vị thiếu gia này rồi, hắn hoảng loạn, vội vàng nói: "là...là tôi lắm miệng, Thời tiên sinh thủ đoạn cao minh, nhãi ranh Lâm Tốn kia làm sao có thể là đối thủ của ngài được..."
Thời Tễ nghe hắn nói như vậy, nhấc mi mắt lên, chỉ thấy người đàn ông hơi run lên, giống như là chuẩn bị quỳ xuống.
Hắn không dấu vết hạ mi, buông bút máy trong tay, nhếch khoé môi, cười như không cười nhìn người đàn ông.
"Nghiêm tiên sinh đang khẩn trương cái gì?"
Cuối câu nói của Thời Tễ âm điệu có hơi cao lên, trong giọng điệu lạnh lùng có chút giễu cợt.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Nghiêm Quảng Thịnh đứng tại chỗ trong nháy mắt sợ tới mức trắng bệch, mồ hôi lạnh bên thái dương không ngừng rơi, chớp mắt thật nhanh, có ảo giác như nhìn thấy Diêm Vương sống.
Nghiêm Quảng Thịnh rối rắm không biết có nên quỳ xuống dập đầu nhận sai với Thời Tễ hay không, đúng lúc này, trong thư phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng va chạm đột ngột.
Thời Tễ quay đầu qua, nhìn chằm chằm phía sau giá sách.
Trong không khí vang lên âm thanh trầm đυ.c, như là có gì trốn phía sau giá sách, dùng thân thể của mình "thịch thịch thịch" đâm vào giá sách, sách bày biện trên kệ run lên vài cái, nhịp điệu va chạm không liên tục.
Nghiêm Quảng Thịnh lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng gọi: "Thời tiên sinh..?"
Thời Tễ dời ánh mắt quay đầu lại, liếc nhìn Nghiêm Quảng Thịnh, nhàn nhạt trả lời : "Một con chó nhỏ mà thôi."
Nghiêm Quảng Thịnh lúc này mới chợt ngộ ra ma "Ồ" một tiếng.
Cho dù âm thanh kia nghe không giống chó nhỏ cho lắm, hắn cũng thức thời không hỏi nhiều, thay vào đó kéo cơ mặt còn đang cứng lại vì sợ hãi, xấu xa cười: "Kia...Nếu không còn gì để nói thì tôi đi trước đây, sau này Thời tiên sinh còn muốn hợp tác, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào."
Thời Tễ cụp mắt, một lần nữa lại cầm lấy cây bút vừa rơi trên bàn, tiếp tục viết đoạn vừa rồi còn chưa viết xong.
Nghiêm Quảng Thịnh vừa ra cửa, Thời Tễ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ném cây bút máy, nâng tay xoa bóp gương mặt của mình, sống lưng nguyên bản căng cứng giờ đây cũng thả lỏng vài phần.
Nguy hiểm thật.
Thiếu chút nữa là diễn không nổi luôn.
Hắn nằm liệt trên ghế điều chỉnh hô hấp, trái tim dưới l*иg ngực "bùm bùm" nhảy nhanh, hai lòng bàn tay toát mồ hôi bị Thời Tễ lau trên ống quần.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện, đạt được 3000 điểm, nạp vào cơ sở dữ liệu, số liệu đồng bộ đã hoàn thành ]
[ Phát hiện ký chủ OOC cấp 1, bị trừ một 100 điểm, phát hiện nhân vật phụ trong cốt truyện có nguy cơ phát hiện thay đổi nhân vật (2), trừ thêm 1000 điểm ]
(2) 检测到剧情配角人物存在察觉人物替换的风险 (Nguyên văn) : Mình đọc khúc này không hiểu lắm, bạn nào hiểu giúp mình với, mình chỉ dịch thoáng được như ở trên thui ;-;
[ Tổng điểm hiện tại của ký chủ là 5900 điểm ]
[ Bước vào thời điểm tạm nghỉ, đang tải đoạn cốt truyện tiếp theo ....]
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai hắn, Thời Tễ chậm rãi lấy lại tinh thần.
Ba ngày trước, do một tai nạn, anh xuyên vào cuốn sách ABO 3p ngược luyến sảng văn có tên "Sủng ái tuyệt đối" và trở thành nhân vật cùng tên với mình – Thời Tễ.
Thời Tễ này, không phải vai chính cũng không phải vai phụ mà là một bia đỡ đạn làm nhiều việc xấu, tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc vô tình.
Nguyên chủ bởi vì từ nhỏ không quen nhìn người em trai Lê Thầm được gửi nuôi ở trong nhà mình, trước khi vai chính thụ Lê Thầm gặp được hai vị vai chính công rồi có được bàn tay vàng, bắt nạt cậu cực kì thảm, thế cho nên cuối cùng thân bại danh liệt, bị bức điên tiến thẳng đến biện viện tâm thần, kết cục sau đó chết thảm.
Trước khi Thời Tễ xuyên qua, cũng không ngờ được mình sẽ xuyên đến nhân vật như vậy, nhớ tới những việc nguyên chủ đã làm với Lê Thầm: Đem Lê Thầm vào phòng tối để đe doạ, cho Lê Thầm ăn đồ ăn thừa của mình, đem di vật của mẹ Lê Thầm đập phá sau đó lại đổ lỗi cho Lê Thầm, đẩy Lê Thầm xuống bể bơi,...
Chuỗi sự việc này khiến Thời Tễ cảm giác như trên đầu mình có một dấu chấm than màu đỏ sáng bóng.
Mà lúc Thời Tễ xuyên qua, chỉ có tự mình hoàn thành nhiệm vụ, tích góp tích phân mới có thể lần nữa trở lại thế giới hiện thực.
Nhưng hắn lại được đến một địa ngục có nhiệm vụ khó khăn---
Cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong khi duy trì tính tình của nguyên chủ, hơn nữa còn phải tồn tại sống đến đại kết cục.
Nếu tính tình của nguyên chủ bị OOC đến cấp 10, nhiệm vụ trực tiếp thất bại và người đó sẽ chết hoàn toàn.
Thái dương Thời Tễ nhảy kịch liệt, trong vòng 3 ngày ngắn ngủ, chỉ cần tới gần Lê Thầm, hệ thống sẽ cho hắn các loại nhiệm vụ khi dễ Lê Thầm, hắn cảm thấy mình mỗi ngày cứ như điên cuồng tìm đường chết.
Nhưng Thời Tễ vì mạng nhỏ của mình, không dám thật sự khi dễ Lê Thầm, hắn tìm được một cái bug, mỗi lần hắn sắp OOC hệ thống sẽ đều nhắc nhở trước, cho nên Thời Tễ dựa vào nhắc nhờ này, cũng Lê Thầm nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới OOC (3)
(3) mình bịa đó, nguyên văn là "在崩人设和惹黎忱之间来回横跳。" mà mình đọc không hiểu, somebody cứu mình pli
Ví dụ như ở thời điểm hệ thống yêu cầu Thời Tễ đá Lê Thầm, hắn sẽ giả bộ hung ác, nhẹ nhàng đá một chút vào vạt áo Lê Thầm, ví dụ như ở thời điểm hệ thống yêu cầu Thời Tễ công kích thân nhân của Lê Thầm, hắn sẽ điên cuồng chớp mắt với Lê Thầm, tỏ vẻ chính mình bị ép buộc......
Vì thế, Thời Tễ mới tạm sống tới hiện tại.
Hắn xoa xoa tê dại giữa mày, mới ba ngày thôi, Thời Tễ cảm thấy mình như già hơn mười mấy tuổi.
[ Cốt truyện download thành công ]
[ Nhiệm vụ tiếp theo: tìm vai chính Lê Thầm đang lên cơn sốt giả, hạ nhục hắn ]
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống liên tục truyền đến, Thời Tễ mới nhớ, nửa giờ trước hắn dựa theo chỉ thị của hệ thống hạ dược Lê Thầm làm hắn giả tính nóng lên, nhốt vào mật thất phía sau.
Thời Tễ ngồi trên ghế nhấp nhổm.
[ Thỉnh ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, số liệu đang đồng bộ...số liệu đồng bộ thành công. ]
Âm thanh thúc giục tiến độ của hệ thống chậm rãi biến mất, Thời Tễ lúc này mới đứng lên, nhìn trái nhìn phải, tay giấu dưới bàn kéo ra một ngăn kéo, từ bên trong lấy ra vật gì đó, gắt gao nắn mặt trong lòng bàn tay.
Rồi sau đó, Thời Tễ dừng lại tại chỗ trong chốc lát, xác định không nghe thấy tiếng hệ thống thông báo nhắc nhở OOC, hắn trộm thở ra nhẹ nhàng, sau đó xoay người, đẩy giá sách phía sau ra.
Hai gía sách nhẹ nhàng di chuyển, mở ra một mặt sau giấu cửa, Thời Tễ đưa tay nhập mật khẩu, chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, cửa phòng đóng chặt tự động mở ra.
Thời Tễ thò đầu vào xem xét, trong phòng một mảnh đen nhánh, trong không khí tràn đầy một hương vị âm trầm, một cơn gió không rõ nguyên nhân từ trong truyền ra, lướt qua cổ Thời Tễ, hắn theo bản năng mà rùng mình.
Do dự tại chỗ nữa giây, Thời Tễ nhấc chân đi vào, chân trước rảo bước tiến lên đi trong chớp mắt, vốn dĩ trong phòng tối đen lại sáng lên một trản đèn dưới sàn, mờ nhạt chiếu đến một nơi trên mặt đất, vầng sáng bên cạnh và bóng tối cùng nhau giao hoà.
Thời Tễ đi chưa được mấy bước liền nghe mấy trận ho rất nhỏ, hắn nheo nheo mắt, hai mắt thật vất vả vừa mới thích ứng bóng tối cuối cùng cũng thấy rõ ở sâu bên trong, có một người đang nằm.
Đối phương cuộn tròn đưa lưng về phía hắn, một chân bị cùm trói, xích sắt chồng chất trên mặt đất theo động tác của hắn mà phát ra tiếng vang "lạch cạch"
Thời Tễ hơi giật mình, vội vàng bước đến, chắc là nghe thấy âm thanh có người đến gần mình, hắn không ngừng run rẩy mở to mắt, nghiên thân mình, giương mắt nhìn về phía Thời Tễ.
Một Omega cao quý xinh đẹp gương mặt phiếm hồng, cho dù là hoàn cảnh tối đen cũng không che đậy được làn da trắng trẻo, đôi mắt xanh như sương mù của hắn chìm trong bóng tối và tràn ngập nước, làm người ta sinh ra cảm giác muốn yêu thương hắn.
Cũng không phải là lần đầu tiên thấy mặt Lê Thầm, Thời Tễ vẫn nhịn không được mà trong lòng cảm khái, mặc dù Lê Thầm là một Omega phẩm chất thấp kém trong những câu chuyện ABO ngược văn nhưng hắn lại có một khuôn mặt Omega đỉnh của chóp.
Khó trách tác giả sẽ vì vậy mà yêu thương hắn, chẳng những cho Lê Thầm bàn tay vàng để phản công mà còn cho Lê Thầm khả năng chinh phục bất kỳ một người đàn ông nào, quỳ dưới chân hắn bao lâu tuỳ thích.
Trong nguyên tác cũng vậy, tin tức tố cùa Lê Thầm rất đặc biệt, căn bản là không có Alpha nào có thể cự tuyệt loại tin tức tố này, thậm chí ở đoạn sau của nguyên tác, chỉ cần Lê Thầm cố tình thả ra loại tin tức tố này là có thể làm tất cả Alpla ở đây rung động dục, sau đó vì mình mà đánh nhau, là một người vạn nhân mê.
Nhưng, loại hiện tượng này chỉ có thể miễn dịch với một người, Thời Tễ.
Không vì cái gì khác, đơn giản vì hắn là Beta.
Không cảm nhận được tin tức tố, không thể bị đánh dấu, cho nên trong nguyên tác mới trở thành pháo hôi độc ác duy nhất.
Nghĩ đến đây, Thời Tễ không khống chế được tốc độ của mình, không cẩn thận đá tới Omega dưới chân.
Bên tai truyền đến tiếng thở nhẹ vì ăn đau của Lê Thầm, lại bởi vì dược tính gây động dục cảm nhiễm, âm thanh của hắn cứ như mèo con kêu xuân vậy.
Nếu nơi này có Alpha, phỏng chừng sớm đã không cầm giữ được.
Chỉ có Thời Tễ cứng đờ, hoang mang rối loạn cúi đầu xem Lê Thầm, chỉ thấy hai hàng lông mày của đối phương nhíu chặt, khuôn mặt đầy du͙© vọиɠ lại càng căng thẳng.
Thấy thần sắc hắn tối sầm lại, chuông cảnh báo của Thời Tễ thoáng chốc kêu vang, hắn ở trong lòng điên cuồng xin lỗi
[ Đá một chân của Lê Thầm, thêm 500 điểm ]
Âm thanh của hệ thống không đúng lúc mà vang lên
[ hiện tại---- ]
[ Thỉnh ký chủ tận tình mà nhục nhã hắn. ]