Mỹ Nhân Pháo Hôi, Tôi Không Làm

Chương 14

“Vì em xinh đẹp, có tài hoa, đứng trong đám đông lúc nào cũng thu hút mọi ánh nhìn...”

Đối diện với ánh mắt của Diệp Tri Thu, đuôi mắt Tề Hâm lại trở nên mê đắm, thậm chí cơn giận dữ vừa rồi cũng như mưa rơi, nhanh chõng đã tan biến đi hết.

“Dù bây giờ tôi chưa xứng với em, nhưng tôi sẽ cố gắng hét sức, xin hãy cho tôi một cơ hội, để tôi có thể theo đuổi em, cho em một mái ấm.”

Lần đó, Diệp Tri Thu bị Tề Hâm lay động chính vì câu "cho em một mái ấm" này.

Nhưng đáng tiếc, cuối cùng anh mới biết, những lời đó thực ra là dành cho ai.

Thực sự không thể phủ nhận, Tề Hâm nắm rất rõ điểm yếu của anh, bằng không mỗi một hành động, lời nói, hay chi tiết thể hiện, từng thứ từng thứ như lưỡi dao bén, mỗi một phát đều chí mạng.

“Có tài hoa...”

Diệp Tri Thu mỉm cười, nhẹ nhàng lặp lại.

Đúng vậy, Tề Hâm cần dựa vào tài hoa của Diệp Tri Thu để từng bước thăng tiến trong sự nghiệp, mới có thể xứng đáng với người mà trong lòng hắn luôn coi là cao cao tại thượng.

"Dù quả thật không xứng cho lắm, nhưng anh bạn này thật lòng mà."

Nhóm hóng chuyện bên cạnh lại lên tiếng, và những người xung quanh bị lời tỏ tình chân thành của Tề Hâm làm xúc động, đồng loạt vỗ tay hô vang.

"Đồng ý đi, đồng ý đi..."

...

Cùng lúc đó, một tiếng "bụp" vang lên, phòng bao 201 trên lầu vừa mở một chai rượu ngon.

Du Nhậm Chi tự rót cho mình một ly, rồi đưa chai rượu cho Khương Nam.

“Họ uống gần hết rồi, không cần rót thêm nữa.”

Khương Nam gật đầu, nhưng ngón tay cầm chai rượu lại không tự giác siết chặt, sau đó Khương Nam bất giác cúi người, cẩn thận rót rượu vào chiếc ly trống trước mặt.

Chất rượu đỏ sẫm xoáy tròn lấp đầy đáy ly, Khương Nam lén nhìn về phía người ngồi bên cửa sổ đối diện.

Mi mày thanh tú, mắt phượng hẹp dài, mũi cao môi mỏng, đẹp như một bức tượng điêu khắc, nhưng khí chất lạnh lùng cao quý tỏa ra từ người anh ta khiến người khác không dám lại gần.

Lúc này, người kia đang ngồi tùy tiện vắt chân, mắt chăm chú vào tập tài liệu trên đầu gối, hoàn toàn không để ý hay đáp lại hành động nôn nóng và ánh mắt rực lửa của Khương Nam.

Khương Nam nhìn anh ta đắm đuối, hận không thể ép buột người kia cũng chă chú nhìn mình y như vậy.

Dù sao cơ hội này cũng rất hiếm hoi.

Nếu không phải khổ sở năn nỉ Vu Nhậm Chi, hôm nay Khương Nam cũng chẳng có cơ hội ngồi ở đây.

Vì vậy, mặc dù từ lúc bước vào đến giờ, người kia không hề liếc mắt nhìn Khương Nam một cái nào, nhưng chỉ cần được ngắm nhìn anh ta thôi, Khương Nam đã thấy lòng mình ngọt ngào lắm rồi.