Mỹ Nhân Pháo Hôi, Tôi Không Làm

Chương 10

Diệp Tri Thu cười khẽ, đứng lên.

"Tớ đi vệ sinh một chút."

"Xem hết trò vui đã chứ."

Kim Bảo Bảo kéo tay Diệp Tri Thu.

"Người có ba điều gấp cần giải quyết, hiểu không?"

Diệp Tri Thu không dao dộng.

"Lỡ nhịn không nổi mà giải quyết ngay tại đây, cậu còn uống nổi rượu không?"

"Trời đất, nói gì gớm dậy, đi đi đi..."

Kim Bảo Bảo ghét bỏ thả tay áo Diệp Tri Thu ra.

"Tôi đi cùng Tiểu Thu."

Đường Nhạc đứng lên.

"Không cần.”

Diệp Tri Thu liếc mắt.

"Hóa đơn còn chưa thanh toán, tôi có thể chạy được sao?"

Rõ ràng là câu nói đùa, nhưng trong lòng Đường Nhạc đột nhiên lại lo lắng.

Nhìn thấy Tề Hâm vòng qua sàn nhảy tiến lại gần, vào thời điểm quan trọng này, Đường Nhạc thật sự lo Diệp Tri Thu chạy mất làm thất bại kế hoạch.

Diệp Tri Thu chân dài, lúc Đường Nhạc còn đang suy nghĩ thì Diệp Tri Thu đã vòng qua ghế lô, rẽ vào hành lang phía sau.

Mắt thấy Tề Hâm càng lúc càng gần, Đường Nhạc chỉ đành ngồi xuống trở lại.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Diệp Tri Thu vừa bước vào liền xoay người đóng cửa lại. Nhịp tim ban đầu đã cưỡng ép đè nén, giờ lại không thể kiểm soát mà đập điên cuồng trong l*иg ngực.

Nước lạnh xối xả tràn ra, Diệp Tri Thu vùi sâu khuôn mặt hơi nóng lên vì dao động cảm xúc vào dòng nước lạnh buốt thấu xương.

Một lúc lâu sau, Diệp Tri Thu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào gương trước mặt.

Chàng trai trong gương còn hơi non nớt, vẫn đang trong giai đoạn chuyển từ thiếu niên sang thanh niên, dáng người tuy cao ráo nhưng hơi gầy.

Làn da trắng như tuyết ướt đẫm nước, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mịn màng, càng tôn lên đôi mắt đen láy dưới những sợi tóc đen tuyền đặc biệt lạnh lùng.

Diệp Tri Thu đối diện với chính mình trong gương một lát, sau đó không tự chủ được mà đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi nhỏ màu hồng nhạt trên sống mũi cao.

Nốt ruồi này trước đây Diệp Tri Thu đã từng đi xoá.

Bởi vì Tề Hâm không thích.

Không hiểu sao, mắt Diệp Tri Thu trở nên nóng rực.

Không ai rõ nhất, việc mất đi rồi lấy lại có ý nghĩa quý giá đến mức nào đối với Diệp Tri Thu.

Không chỉ là nốt ruồi nhỏ bé này, mà còn là bản thân anh lúc trẻ trung kiêu ngạo, đáng lẽ có một tương lai vô hạn, cùng với những người bạn, suốt ngày ồn ào náo động, thật lòng đối đãi ở bên cạnh …

Đôi môi dần mím chặt, Diệp Tri Thu giơ tay lên, dứt khoát quệt đi hơi ẩm giữa hàng mi.

Tề Hâm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đối với anh đã nghiên cứu kỹ càng.

Và anh, cũng phải nhanh chóng trở lại con người mình ở tuổi mười chín.