Mỹ Nhân Pháo Hôi, Tôi Không Làm

Chương 1

Tiếng nước chảy ồn ào, làn nước lạnh buốt của hồ đã tràn vào trong xe, len lỏi vào mũi và miệng của Diệp Tri Thu.

Sức lực cuối cùng sắp cạn kiệt, Diệp Tri Thu tiếc nuối nhìn chân phải bị kẹt của mình, sau đó từ bỏ việc vùng vẫy, dồn hết sức lực ngước mắt nhìn lên mặt hồ ngày càng xa.

Sẽ không có ai đến cứu mình, Diệp Tri Thu rất rõ điều đó.

Khu vực quanh hồ đang thi công, rất ít người qua lại.

Nếu hôm nay không phải vừa ký xong giấy ly hôn với Tề Hâm, tâm trạng thất vọng, thì Diệp Tri Thu cũng không đi nhầm con đường này.

Có lẽ đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy ánh sáng, Diệp Tri Thu nghĩ...

Diệp Tri Thu chăm chú nhìn vào những gợn sóng trên mặt hồ được ánh mặt trời nhuốm bạc lấp lánh, ngay cả câu nói của Tề Hâm trong đầu Diệp Tri Thu cũng trở nên xa vời và mờ nhạt.

"Em ấy mệt rồi"

Trên bàn ăn, Tề Hâm mặt không cảm xúc nói với Diệp Tri Thu.

"Tôi muốn cho em ấy một gia đình."

Thấy Diệp Tri Thu không nói gì, Tề Hâm không nhịn được nữa.

"Chúng ta ly hôn đi."

Bây giờ, đã ly hôn, cái gọi là “người nhà” cũng đã cắt đứt quan hệ từ lâu...

Ông trời coi như không bạc đãi Diệp Tri Thu, từ khi sinh ra đến giờ, cuối cùng Diệp Tri Thu cũng có cơ hội được làm chính mình.

Nụ cười tự giễu hiện lên trên môi, Diệp Tri Thu thở ra một chuỗi bọt khí nhỏ.

Ba mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, trong khoảnh khắc này dường như ngưng tụ thành một bộ phim ngắn, phân tán trong từng bọt nước.

Ống kính kéo nhanh về phía sau, từng cảnh từng cảnh, đều là những mưu mô toan tính cùng thương tổn đẫm máu.

Giống như trong vở kịch, cuộc đời Diệp Tri Thu bị thao túng và tính toán ác ý, một lần nữa hiện lên trước mắt.

Ánh sáng trên mặt hồ càng ngày càng xa, càng ngày càng mờ, Diệp Tri Thu không còn sức để vùng vẫy.

Lông mi như ngàn cân từ từ rơi xuống, Diệp Tri Thu chìm vào bóng tối vô tận.

...

Ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc chói tai.

Đèn bảy màu cầu vồng quay tít theo nhịp điệu, chiếu sáng những cặp đôi đang nhảy sát nhau trên sàn.

Bài nhạc mở đầu sôi động, dù ngồi ở bàn rượu không gần sàn nhảy cũng vẫn thấy ồn ào.

Trong mơ màng, Diệp Tri Thu chỉ cảm thấy vừa nóng vừa ồn.

Diệp Tri Thu bực bội đưa tay kéo cổ áo, bỗng nghe thấy có người bên cạnh thì thầm.

"Nghe nói á quân cuộc thi thời trang lần này rất nổi tiếng ở Pháp, được giới thời trang ca ngợi là nhà thiết kế mới có tiềm năng nhất trong ba mươi năm qua, vốn tham gia với niềm tin chắc chắn chiến thắng, không ngờ lại bị Tiểu Thu đánh bại."