Tạ Yến đi đến trước mặt bọn họ, còn hỏi: "Ta trang điểm thế này có đẹp không?"
Mấy tiểu thái giám vội cúi đầu, nịnh nọt: "Đẹp… đẹp ạ! Giống tiên nữ giáng trần vậy!" Chỉ là tiên nữ này lúc xuống trần không cẩn thận bị ngã sấp mặt thôi.
Tạ Yến hài lòng với phản ứng của bọn họ, giả vờ vui mừng sắp được gặp Hoàng thượng, ngồi xuống, thỉnh thoảng lại hỏi han. Một lúc sau, hắn xoa bụng: "Ta vẫn chưa ăn xong. Chắc Hoàng thượng còn lâu mới đến, ta ăn tiếp đã. Ăn no rồi mới thị tẩm được chứ, đúng không?"
Mấy tiểu thái giám im lặng nhìn lên trời: Không đâu, nương nương, người nghĩ nhiều rồi. Nếu là lúc trước thì còn có khả năng, chứ với khuôn mặt này… thì không có cửa đâu.
Tạ Yến mặc kệ bọn họ, để cho tên Nguyễn Thịnh kia bỏ ý định thị tẩm, hắn phải song kiếm hợp bích.
Thế là, lúc Nguyễn Thịnh dẫn theo Hứa công công cùng đoàn người đến Hoa Dương điện, trước cửa cung chỉ có hai tiểu thái giám canh gác. Hắn ra hiệu không cần bẩm báo, cứ thế sải bước vào chính điện, được Tiểu Phúc Tử dẫn đến chỗ Tạ Yến đang ở.
Vừa đi qua hành lang, đến trước cửa điện, chưa kịp bước vào, Nguyễn Thịnh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Hắn thầm nghĩ, tên Yến hoàng tử này gan cũng lớn thật, lúc này mà vẫn còn tâm trạng ăn tối.
Nhưng khi hắn vừa xoay người, bước đến cửa, định bước vào thì bất chợt nhìn thấy thiếu niên mặc bộ đồ hồng phấn đang ngồi gặm đùi gà ở bàn ăn. Mái tóc đen được búi bằng ngọc quan, dáng người và kiểu tóc này… sao quen quen, giống kiểu tóc của tên tiểu tử hôm qua ôm hắn nhét bánh bao… Không lẽ…?
Như cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, thiếu niên đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt trắng bệch do đánh phấn quá đà, lông mày được vẽ đậm, quầng mắt đen xì, đôi môi đỏ chót, bóng loáng vì dầu mỡ của đùi gà. Nguyễn Thịnh sững sờ, suýt chút nữa thì ngã lăn quay ra đất.
May mà Hứa công công vẫn chưa dám ngẩng đầu lên, thấy Hoàng thượng bước hụt, liền vội vàng đỡ lấy, nghĩ thầm: Yến phi quả nhiên có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả Hoàng thượng dù không thích nam sắc cũng phải động lòng. Chắc là nhìn đến ngây người, quên cả bước chân rồi. Hứa công công cũng không nhịn được liếc trộm một cái, nhưng chỉ một cái nhìn thôi, suýt nữa thì ông ta đẩy ngã Hoàng thượng, may mà kịp giữ vững tinh thần, nhưng toàn thân vẫn run lên bần bật vì kinh hãi.
Tạ Yến rất hài lòng với phản ứng của tên Nguyễn Thịnh mặc long bào kia. Thấy hắn nhìn mình với vẻ mặt khó tin, Tạ Yến quyết tâm làm cho trót. Hắn đứng dậy, cười toe toét, xoay eo, ẻo lả gọi: "Hoàng… thượng~~"
Theo tiếng gọi của hắn, không chỉ Nguyễn Thịnh mà cả Hứa công công cùng đám người đi theo đều rùng mình một cái, nổi da gà khắp người.
Tạ Yến tưởng Nguyễn Thịnh sẽ sợ hãi bỏ chạy, ai ngờ hắn ta vẫn đứng im, thậm chí còn bước vào, khi Tạ Yến chạy đến gần thì còn đỡ lấy hắn, dịu dàng cười nói: "Ái phi chậm thôi, trẫm biết nàng gặp trẫm vui mừng quá, nhưng đừng cuống lên, trẫm không chạy đâu."
Tạ Yến: ??? Khoan… chẳng lẽ ngươi không thấy sợ hãi? Mắt ngươi không thấy đau sao?
Hay là… tên Nguyễn Thịnh này không vào hậu cung là vì hắn ta thích đàn ông, mà còn thích kiểu ẻo lả thế này?
Tạ Yến nhìn Nguyễn Thịnh đang cười với mình một cách kì quái, cảm thấy như sét đánh ngang tai. Chẳng lẽ hắn vô tình chọc trúng điểm G của tên này rồi? Sao hắn ta lại nhìn mình với ánh mắt như sói đói nhìn thấy miếng thịt ngon thế kia?