Ta Ở Hoàng Cung Nuôi Đế Thú Đến Béo

Chương 17

Mặc cho Tạ Yến luyến tiếc rời khỏi lãnh cung đến mấy, nhưng đối mặt với nụ cười như hồ ly của Hứa công công đang đích thân chờ đưa hắn đến Hoa Dương điện, hắn cũng chỉ đành lặng lẽ liếc xéo một cái, rồi mang theo mấy tiểu thái giám được Hứa công công chọn lựa, mặt mũi cũng coi như sáng sủa, cùng gói hành lý nhỏ của mình lên đường.

Tay sao mà vặn lại được với đùi chứ, thôi cứ đi đã rồi tính, hắn sẽ tìm cách canh giờ tuần tra của thị vệ rồi chuồn ra ngoài sau.

Nghĩ thông suốt rồi, Tạ Yến ngoan ngoãn theo Hứa công công đến Hoa Dương điện. Tới nơi, Hứa công công đoán chừng cũng sắp đến giờ hạ triều, không dám chậm trễ, cáo lui rồi đi ngay.

Tuy hoàng thượng phong cho vị hoàng tử này làm Yến phi, nhưng từ khi mất tích trở về, hoàng thượng luôn lấy lý do thân thể không khoẻ mà chưa từng đặt chân đến hậu cung. Chỉ có vài vị phi tần không cam lòng, thường xuyên mang canh, mang thuốc đến Ngự thư phòng muốn gặp hoàng thượng, nhưng đều bị khéo léo đuổi khéo.

Ban đầu gặp Yến phi, Hứa công công quả thực bị kinh diễm, nhưng hậu cung giai lệ nhiều như vậy còn chưa khiến hoàng thượng động lòng, huống hồ gì một nam phi?

Hơn nữa Hoa Dương điện lại cách Dưỡng Tâm điện xa như vậy, chắc qua một thời gian, hoàng thượng lại quên mất vị Yến hoàng tử này của Sở quốc thôi.

Tạ Yến đến Hoa Dương điện, mở bản đồ ra xem, đo đạc khoảng cách đến Dưỡng Tâm điện một hồi rồi yên tâm. Xem ra vị hoàng đế họ Nguyễn này cũng chẳng phải đột nhiên để ý đến hắn, chắc chỉ là nể mặt Sở quốc mà thả hắn ra tự sinh tự diệt thôi.

Yên tâm rồi, Tạ Yến quyết định tối nay sẽ lén quay lại lãnh cung tìm “con thú” cưng, tìm được rồi sẽ nghĩ cách mang về giấu trong cung điện, sau này bỏ trốn cũng mang theo luôn.

......

Nguyễn Thịnh sau khi hạ triều, sắc mặt rất khó coi. Mấy lão thần trên triều cứ ỷ già vênh váo, hắn vừa mới lên ngôi, lại còn mất tích ba năm, mấy lão già này rõ ràng là thấy hắn chưa vững chắc, muốn nhân cơ hội kiếm chác cho gia tộc mình.

Kiếm thì dễ, nhưng muốn trả lại thì không dễ vậy đâu. Chúng muốn lấy, hắn còn chưa chắc cho chúng lấy. Không biết “mời thần dễ, tiễn thần khó” sao?

Hứa công công thấy Nguyễn Thịnh tâm tình không tốt, cũng không dám nhiều lời. Đến khi Nguyễn Thịnh phê duyệt tấu chương xong, trời cũng đã tối, Hứa công công do dự một chút, hỏi có cần dâng bữa tối không, Nguyễn Thịnh mặt liền cứng đờ. Hắn thật sự không có hứng thú với mấy món ăn đó, cảm thấy dù là ngự thiện, đến miệng hắn cũng chỉ còn vị nhạt nhẽo. Nhưng hắn cũng không thể thật sự cả ngày không ăn gì, lại nhớ đến mấy cái bánh bao nhạt nhẽo bị nhét vào miệng tối qua, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy cả người khó chịu. Nghĩ một hồi, hắn “ừ” một tiếng.

Hứa công công như mở cờ trong bụng, vội vàng truyền thiện (*bày biện món ăn).