Ta Ở Hoàng Cung Nuôi Đế Thú Đến Béo

Chương 14

Tạ Yến nhìn con thú quen thuộc cùng tiếng gầm gừ quen thuộc ấy, hai mắt sáng rực, gần như không kìm được sự vui sướиɠ, run giọng gọi khẽ: "Đầu Bã Đậu!" (*Đần độn) Không ngờ ở lãnh cung lại có niềm vui bất ngờ này, lại được gặp Đầu Bã Đậu!

Đầu Bã Đậu là cái tên hắn đặt cho con thú nuôi được nửa năm ở phủ Thừa tướng. Hồi đó, hắn lén ra ngoài bán tranh chữ, vô tình lạc vào một khu vực trong phủ Thừa tướng và phát hiện ra Đầu Bã Đậu. Vì không biết nó là loài thú gì, cộng thêm việc con thú này chắc chắn là ngốc nghếch nên mới bị lão cha thừa tướng rẻ tiền của hắn bắt nhốt không biết bao lâu rồi, nên mỗi lần cho nó ăn, hắn cũng không thể cứ gọi "Ê", nên mới đặt cho nó cái tên Đầu Bã Đậu.

Mỗi lần hắn gọi "Đầu Bã Đậu", hắn cảm thấy con thú rất phấn khích, rất vui vẻ, chắc là nó rất thích cái tên này.

Quả nhiên, vừa nghe hắn gọi, con thú đang đau đớn vùng vẫy cũng ngừng lại, từ từ cứng đờ người, khó tin mà thò đôi mắt thú ra từ tư thế cuộn tròn, thậm chí trong mắt còn ánh lên tia sáng, ngây ngốc nhìn thiếu niên cách đó vài bước. Dưới ánh trăng lờ mờ, không nhìn rõ mặt, nhưng ba chữ quen thuộc đó khiến nó có dự cảm chẳng lành, nhất là khi mượn ánh trăng yếu ớt nhìn thấy ánh mắt hưng phấn trong mắt thiếu niên, nó bất giác rùng mình: !!! Lại... lại rơi vào tay hắn rồi?!

Nguyễn Thịnh nhìn thấy Tạ Yến, toàn thân vảy lập tức dựng đứng. Nó nhớ lại nửa năm bị hắn "chăm sóc" đến mức suy sụp, khẽ nhúc nhích, định lùi lại, nhưng toàn thân vì bị độc tố áp chế nên kiệt sức, lại ngã về phía trước.

Tạ Yến rưng rưng nước mắt, dang rộng vòng tay: "Ta biết ngay là ngươi vẫn nhận ra ta mà, không uổng công ta nuôi ngươi nửa năm, Đầu Bã Đậu, ngươi lại gầy đi rồi!"

Hắn cực khổ nuôi nó nửa năm, không phải là nuôi vô ích sao?

Tạ Yến kích động lao về phía con thú đang ngơ ngác, ôm chầm lấy nó: "Sờ toàn xương, nửa năm nay, ngươi chắc chắn bị hành hạ khổ sở lắm nhỉ? Tội nghiệp quá."

Nguyễn Thịnh vùng vẫy, nó vốn đã kiệt sức vì áp chế độc tính, dạo gần đây vì gắng gượng ổn định triều chính nên linh lực cũng gần cạn kiệt, khiến nó không thể duy trì hình người lâu được, chỉ có thể tranh thủ lúc nửa đêm chạy đến lãnh cung vắng vẻ, biến về nguyên hình để hấp thụ linh lực.

Linh lực vốn đã ít ỏi, bây giờ lại càng yếu ớt. Hơn nữa, kinh nghiệm xương máu những lần trước khiến nó biết rõ, dù có vùng vẫy cũng vô ích, nên đành buông xuôi, cúi đầu, không hiểu sao nó chỉ là trúng độc, không khống chế được nguyên hình nên chạy đến đây, sao lại gặp hắn ta nữa? Mà hắn ta không phải đã chạy khỏi phủ Thừa tướng rồi sao? Sao lại xuất hiện ở lãnh cung?

Nhất là bị hắn ôm chặt như thế này, lại cảm giác như có thứ gì cấn vào người khó chịu. Nguyễn Thịnh chợt hiểu ra đó là thứ gì, dự cảm chẳng lành càng mãnh liệt.

Tạ Yến cũng cảm thấy thứ gì đó cấn vào người khó chịu, cuối cùng cũng thoát khỏi sự hưng phấn khi gặp lại Đầu Bã Đậu: "Ngươi xem, ta chuẩn bị quà gặp mặt cho ngươi này? Tèn ten ten, có bất ngờ không, có bất ngờ không?" Vừa nói, Tạ Yến vừa ôm chặt con thú, một tay mò vào trong ngực lấy ra một cái bánh bao, khoe khoang dí sát vào mũi nó: "Thơm không? Muốn ăn không?"

Nguyễn Thịnh cố gắng ngửa đầu ra sau. Nó đường đường là hoàng đế, là thần thú cao quý, rồng sa cơ lỡ bị người ta bắt nạt, nó không cần ăn, ngươi chỉ cần tránh ra, đừng chắn ánh trăng để trẫm hấp thụ linh lực là được rồi.

Tiếc là Tạ Yến không hiểu tiếng thú, thấy nó như vậy lại càng cảm động: "Đầu Bã Đậu, ngươi đang nghĩ nếu ngươi ăn thì ta sẽ hết phần nên không nỡ ăn sao? Muốn nhường cho ta phải không? Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi thiếu ăn đâu, với ta thì khách sáo làm gì, đừng ngại mà? Yên tâm, ta còn nhiều lắm!" Vừa nói, hắn vừa móc ra thêm một cái bánh, rồi lại thêm một cái nữa…