Quản Lí Ngày Nào Cũng Dính Scandal

Chương 4: Tình cờ gặp mặt

Tối đến, Phó Viễn Lâm được bác sĩ cá nhân của công ty băng bó vết thương cẩn thận. Giờ anh được giám đốc cho phép nghỉ ngơi thêm vài ngày. Tiền lương tháng này giảm 30%, cuối tháng không được nhận tiền thưởng.

"Ít nhất thì mình không phải bồi thường cho Thiệu Du…” Phó Viễn Lâm tự động viên bản thân.

Bỗng sự luyến tiếc dâng trào trong lòng anh, khi anh nhớ về những năm tháng làm thần tượng.

Cuộc đời của Phó Viễn Lâm và quản lí trái ngược nhau ngay từ điểm xuất phát. Anh sinh ra có cha mẹ ở bên chiều chuộng, còn Viễn Lâm là trẻ mồ côi.

Quản lí dù thường xuyên bị bạo lực ở công ty, cứ cách ngày lại dính scandal, cấp trên khiển trách,... anh ấy vẫn có gia đình ở bên và động viên. Cha mẹ anh còn khẳng định chắc nịch rằng nếu quản lí bỏ việc thì họ sẽ nuôi anh đến già.

Có cha mẹ luôn dốc sức quan tâm nhưng người cứng đầu, cố chấp theo đuổi công việc được tiếp cận qua loa với giới showbiz như quản lí lại coi đó là một sự sỉ nhục.

Khi tỉnh dậy trong cơ thể của quản lí, thấy điện thoại tràn ngập thông báo tin nhắn hỏi thăm từ cha mẹ, Phó Viễn Lâm mới lần đầu hiểu được cái gọi là tình thương gia đình.

Thứ mà anh vĩnh viễn không thể có.

*

Ngày nghỉ phép thứ hai.

Sáng sớm, trời nắng gắt, tại quán cafe Chestnut, Phó Viễn Lâm đang gõ máy tính điên cuồng.

Tận dụng thời gian nghỉ phép, Phó Viễn Lâm thiết nghĩ nên tìm kiếm tin tức về nhóm nhạc anh phụ trách quản lí.

Nhóm nhạc Innocent Baby V, viết tắt là IB5.

Tuy đây là nhóm nhạc mới ra mắt gần một năm, nhưng độ nổi tiếng khá cao, hình như trong đợt xếp hạng gần nhất đạt top 10 trở lên.

Nhóm có bốn thành viên, logo hình trái tim đen với đôi cánh màu hồng. Phó Viễn Lâm đã gặp hai người trong đó là trưởng nhóm An Trạch Dương và hát chính Hứa Quân Thụy.

Phải, Hứa Quân Thụy là tên tâm thần luôn miệng gọi Phó Viễn Lâm là ‘ông chú’ khi anh vừa tỉnh dậy.

Cơ thể này hiện tại mới hai mươi mốt tuổi, kém Phó Viễn Lâm bốn tuổi. Vóc dáng hơi gầy, cũng không cao lắm, hình như còn không tới 180 cm. Thoạt nhìn, anh còn tưởng quản lí đang học cấp ba, nói chung là không đến nỗi bị gọi là ông chú.

Đợi đến khi cơ thể khỏe lại, Phó Viễn Lâm chắc chắn sẽ đi tập gym.

Nhấp một ngụm cà phê đá, là loại cà phê không bỏ thêm sữa hay đường, Phó Viễn Lâm gật gù khen ngon một tiếng.

Quán cafe Chestnut nằm ở ngõ nhỏ khuất lấp trong thành phố, có ý tưởng trang trí chủ đạo là hạt dẻ đúng như tên quán. Không gian quán không quá nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi hạt dẻ nướng.

Nhìn vào lượng khách ra vào, có vẻ so với chất lượng thì nơi đây khá ít người biết đến.

Lại nói về IB5, công ty chủ quản đã rất cố gắng để tạo ra một nhóm nhạc bao gồm những tài năng trẻ với những cá tính không giống nhau.

Đúng với câu "nhìn mặt mà bắt hình dong", ví dụ như trưởng nhóm An Trạch Dương có đôi mắt hồ ly hớp hồn, khuôn miệng cười lên rất ưa nhìn, sẽ phải cư xử sao cho phù hợp với vẻ bề ngoài.

Hay Hứa Quân Thụy có nghệ danh Angel, là một thiên sứ bằng da bằng thịt, luôn có biểu hiện ngại ngùng, dễ bộc lộ cảm xúc trước máy quay. Ai từng gặp qua một lần, chắc chắn đều nảy sinh ý muốn che chở thiên sứ nhỏ.

Nhớ lại ánh mắt cay nghiệt và lời nói thô lỗ của Hứa Quân Thụy, Phó Viễn Lâm rùng mình. Thiên sứ cái gì? Ác ma đội lốt thiên sứ mới đúng.

Hai người còn lại, một nhảy chính năng động và em út rap chính âm trầm kiệm lời cũng như vậy.

Tất cả thành viên đều phải tỏ ra khác biệt hoàn toàn với mọi người, để trở thành những cá tính độc nhất.

Chớp mắt cốc cà phê đã cạn, Phó Viễn Lâm đóng máy tính, rời khỏi ghế ngồi, quyết định mua thêm một cốc mang về.

"Một cà phê đen đá không đường, cảm ơn."

"Anh Viễn Lâm?"

Từ sau lưng Phó Viễn Lâm, một người nam tóc đỏ chen lên phía trước, hỏi nhân viên giá của cốc cà phê, rồi ngửa điện thoại quét mã thanh toán.

"Tình cờ gặp nhau ở đây, để em bao anh."

Người này là Tiếu Tử Đăng, người luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, và Phó Viễn Lâm cũng không là ngoại lệ.

Là nhảy chính của IB5, Tiếu Tử Đăng đảm nhiệm trình diễn hầu hết những vũ đạo khó nhất nhóm, thi thoảng còn tham gia biên đạo động tác cùng huấn luyện viên.

Xuất thân từ ngoại quốc xa xôi, Tiếu Tử Đăng ra mắt với phong cách cún con năng động, hoạt ngôn, để lại trong tâm tưởng bao thiếu nữ ấn tượng sâu đậm, khó phai nhòa.

"... Cảm ơn. Có dịp khác tôi sẽ bao cậu."

Tiếu Tử Đăng gật đầu lia lịa đồng ý, khắp người tỏa ra hương bạc hà thoang thoảng, hòa lẫn với mùi hạt dẻ nướng trong quán.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Phó Viễn Lâm bất giác cất tiếng.

"Cậu đang dùng nước hoa mà Double Gang quảng cáo, phải không?"

"Vâng, mùi này có hợp với em không ạ?"

Phó Viễn Lâm ậm ừ nói có, nói là Double Gang quảng cáo, nhưng thật ra hãng nước hoa này chỉ mời anh làm đại sứ.

"Cậu đang là người nổi tiếng, kể cả quán có vắng thì lần sau cũng nên đeo kính hay đội mũ vào." Phó Viễn Lâm chỉ tay vào tóc của mình, nhắc nhở Tiếu Tử Đăng.

Cún con nhanh nhảu đáp lời: "Em biết rồi, anh Viễn Lâm."

Nói chuyện thêm vài phút, Phó Viễn Lâm chào tạm biệt Tiếu Tử Đăng rồi quay trở về công ty.

Tuy PHJ là công ty mục nát chứa chấp đầy rẫy những thành phần coi Phó Viễn Lâm không bằng rác rưởi nhưng ít ra vẫn còn có người tốt.

Mãi sau cho đến sau này, Phó Viễn Lâm mới biết. Công ty PHJ hoàn toàn không có ai thật sự chân thành với anh.

*

Về tới công ty, Phó Viễn Lâm nhận được thông báo công việc từ quản lí trưởng.

Đại loại là IB5 nhận được lời mời phỏng vấn đột xuất để quảng bá một loại nước giải khát với cát xê không tệ nên kì nghỉ phép của anh bị rút ngắn.

Cốc cà phê trên tay Phó Viễn Lâm suýt bị bóp tới biến dạng. Công ty PHJ thật biết cách biến một con người thành con vật.

Trong lúc xem chi tiết nội dung công việc, Phó Viễn Lâm nghe thấy có tiếng nhạc phát ra từ căn phòng cách đó không xa.

Phó Viễn Lâm nhìn phòng tập nhảy một cái, hơi băn khoăn, sau cùng vẫn nhấc chân đến gần.

Thông qua khe cửa khép hờ, một người nam cao ráo với làn da trắng bệch đang tập nhảy trên nền nhạc.

Nói là cao ráo cũng chưa đủ để lột tả chính xác sự vạm vỡ và chiều cao gần hai mét của người kia, Phó Viễn Lâm không nhịn được cảm thán một tiếng.

Nhờ cơ thể săn chắc kết hợp với động tác dứt khoát mà màn trình diễn trước mắt tương đối hoàn hảo. Người nam trong phòng cũng rất biết điều chỉnh biểu cảm, mỗi lần thay đổi động tác là một biểu cảm phù hợp.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, Phó Viễn Lâm liền cảm thấy có gì đó hơi thiếu sót. Một phần là vì người đang nhảy quá rập khuôn, theo đuổi hình tượng của thần tượng nào đó không phải hắn. Phần còn lại có thể luyện tập để cải thiện.

Đắn đo một hồi lâu, Phó Viễn Lâm đẩy cửa tiến vào.

"Ở đoạn nhạc gần cuối, động tác của cậu cần dứt khoát hơn."

"..."

"Còn lúc nhạc hết rồi cũng đừng hạ tay xuống vội, cứ giữ tay trên không trung thêm vài giây rồi hẵng hạ xuống."

"..."

"Tôi chỉ góp ý thôi, không phải ép buộc cậu làm theo."

"..."

Phó Viễn Lâm toát mồ hôi hột.

Thà rằng người kia lên tiếng đáp lại, kể cả là mắng chửi hay sỉ vả anh cũng được, còn hơn là im lặng nhìn chằm chằm thế này.

"Phó Viễn Lâm?"

Sở Hạn không dám chớp mắt, khó khăn mở miệng gọi cái tên quen thuộc. Con ngươi hổ phách lay động, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ chất chứa bao tâm tư không thể nói.

Đôi mắt của Sở Hạn gợi Phó Viễn Lâm nhớ về ánh mắt của Leon vào thời khắc anh tuyên bố giải nghệ.

"Ừ, tôi là Phó Viễn Lâm... quản lí của cậu."

Khuôn mặt Sở Hạn lập tức tối sầm. Hắn tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng tràn trề.

Phó Viễn Lâm vĩnh viễn không hiểu. Người mà Sở Hạn nhắc tới không phải quản lí, bởi hắn tuyệt đối không gọi người mình ghét bằng tên.

Và Phó Viễn Lâm cũng không hề nhớ, Sở Hạn là người đầu tiên có phản ứng trước lời tuyên bố giải nghệ của anh.

"..."

Nhận thấy tình hình không khả quan mấy, Phó Viễn Lâm tự dưng nảy ra ý định bỏ chạy khỏi thực tại.

Cuối cùng vẫn là Phó Viễn Lâm mở lời.

"Không thì để tôi làm mẫu cho cậu?" Anh căng thẳng sờ sờ mũi.

"..."

"Haha, im lặng coi như là đồng ý nhé."

Phó Viễn Lâm vào tư thế khởi động, để tránh lúc nhảy sẽ xảy ra tai nạn không may.

Xong phần khởi động, Phó Viễn Lâm bật nhạc lên.

Thần tượng nổi tiếng toàn cầu không bao giờ nói dối nửa lời. Anh nghiêng đầu nhẩm theo lời nhạc, ngẫm nghĩ lại dáng vẻ tập nhảy hăng say của Sở Hạn để ghi nhớ động tác.

Khi ra mắt với tư cách là thành viên của nhóm Double Gang, trái ngược với thiên tài "học một lần đã nhớ" Rachel Leon, Phó Viễn Lâm cơ bản không có năng khiếu với việc làm thần tượng. Hát lệch tone, dễ quên động tác, biểu cảm đơ là một vài lí do khiến anh hay nhận phải những ý kiến trái chiều trong thời gian đầu ra mắt.

Trong thời gian đó, Phó Viễn Lâm không tránh khỏi mà phải đi điều trị tâm lí.

"Thiên tài" là hai chữ không dùng để miêu tả Phó Viễn Lâm. Bởi anh chưa từng cho phép bản thân mình ngừng nỗ lực.

Dòng hồi tưởng kết thúc, cũng là lúc Phó Viễn Lâm hoàn thành phần trình diễn cho một khán giả duy nhất.

Anh di dời tầm nhìn về phía Sở Hạn, lại phát hiện ra hắn đang rơi nước mắt.

***

Tác giả: Thời Thi