Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 41

Tôi nghĩ đến câu nói của Vương Kiều Hồng: “Sơ Vũ, mày là đứa quái thai.”

Có lẽ, tôi thật sự chính một đứa quái thai, nên dù có đi đến đâu, cũng sẽ mang đến bất hạnh cho người khác.

Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Tịnh đưa tôi đến nhà ga đường dài.

Tôi nói: “Chị gái, cuối tuần chị có trở về không?”

Chị chần chờ trong chốc lát, sau cùng vẫn gật đầu.

“Chuyện cuộc thi chuẩn bị như thế nào rồi?” Chị hỏi.

“Tốt lắm, em rất có lòng tin với mình.” Tôi nhìn chị cười cười.

Xe đã đến.

Tôi ngăn chị lại: “Chị về đi, em tự lên xe được.”

Xuyên qua dòng người, bước lên xe, tôi ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ.

Lặng lẽ quay đầu, Từ Tịnh vẫn đứng ở nơi đó dõi theo tôi.

Cách nhau cả một đám người, ồn ào, tấp nập, như ngăn cách cả một thế giới.

Ánh mắt chị vẫn trong suốt như vậy, khuấy sâu vào trong lòng tôi.

Trong con ngươi màu đen ấy, có lẽ đang phản chiếu hình bóng tôi, không có thứ khác.

Chị đẹp đẽ như vậy, dù đứng trong một đám người, cũng không thể che lấp nổi ánh sáng chói lọi tỏa ra từ người chị.

Giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian vậy.

Nhưng vẻ mặt của chị cũng thật đau thương.

Rõ ràng tươi cười nhưng vẫn là ẩn sau u buồn.

Hình như, bức tường cứng rắn nhất trong trái tim tôi cũng sụp đổ rồi.

Đến thành phố S.

Sau khi xuống xe, việc đầu tiên tôi làm là điên cuồng chạy đến trước cửa nhà Thiến Vi, liều mạng đập cửa nhà cô ấy.

Thiến Vi chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy tôi, đã kinh ngạc mà há to miệng.

Tôi nhịn xuống sự run rẩy trong lòng, nhưng mỗi chữ khi nói ra đều nặng nề vô cùng: “Thiến Vi, tôi xong đời rồi."

"Tôi yêu chị ấy, chị gái ruột của tôi.”

“Hả? Cậu nói gì vậy?” Sau khi nghe lời tôi nói xong, Thiến Vi ngơ ngác.

Tôi tuyệt ngồi xuống sàn nhà, chôn mặt thật sâu vào giữa hai chân: “Tôi, chắc tôi điên thật rồi.”

Thiến Vi thở dài, đưa một cốc nước qua cho tôi: “Trước tiên uống chút nước đi, bình tĩnh lại.”

Tôi lắc đầu: “Không khát.”

Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy tôi, vỗ vào lưng tôi: “Sơ Vũ, cậu bình tĩnh một chút.”

Tôi nức nở: “Thiến Vi, tôi, tôi rất sợ. Hình như tôi... đã yêu Từ Tịnh, tôi...”

Cô ấy thấy tâm trạng tôi ngày càng xúc động, lại đắn đo một hồi mới nói: “Cậu đừng như vậy, có lẽ tình cảm mà cậu nói chưa chắc đã là yêu. Dù sao hai người đã xa cách nhau nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên gặp lại, lại quá mức thân thiết, có thể sinh ra một loại lầm tưởng cũng là rất bình thường.”

Tôi ngẩng đầu: “Thật là như vậy sao?”

Thiến Vi gật gật đầu: “Có thể lần sau cậu gặp lại chị ấy sẽ không sinh ra cảm giác này nữa.”