Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 24

Cho nên, khi tấm lưng Từ Tịnh quay lại với tôi, tôi liền giống như một đứa trẻ sống chết ôm lấy chị, không để chị đi.

Từ Tịnh bất lực, ngồi xuống dỗ tôi, thanh âm dịu dàng vô cùng: “Em gái ngoan, về sau cứ cuối tuần, chị đều sẽ trở về thăm em có được không?”

Tôi liều mạng lắc đầu: “Em không cần, chị đi rồi, sau này cũng sẽ không trở lại nữa.”

Trong mắt Từ Tịnh đột nhiên tràn ra nước mắt, chị đem tôi ôm vào trong l*иg ngực, nghẹn ngào nói: “Sẽ không như vậy, em đừng sợ, chị sẽ không bao giờ bỏ lại em nữa. Chờ chị tốt nghiệp, Tiểu Vũ đến sống cùng chị, chị sẽ đi làm, kiếm tiền nuôi Tiểu Vũ có được không?”

“Về sau chị cũng sẽ kết hôn, chồng chị nhất định sẽ không thích em.” Tôi ở lòng chị, giống như một đứa trẻ sợ đi mẫu giáo.

Đó cũng là đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt và sự đau lòng không nói nên lời của Từ Tịnh một cách rõ ràng.

Một đêm trước kia, tuy rằng chị khóc, nhưng tôi lại không thấy rõ.

Ngũ quan chị thật sự rất đẹp, đẹp đến mức làm tim tôi như bị gì đó ngăn trở.

Lệ trong mắt chị trong suốt, giống như thủy tinh vậy.

Từ Tịnh nói: “Chị sẽ không bao giờ kết hôn, cả đời này chị đều sẽ ở bên cạnh em.”

Rốt cuộc tôi cũng xua tan được sự bất an trong lòng, nhưng tôi vẫn cọ mặt trong ngực chị, lưu luyến sự ấm áp ấy: “Thôi đi, chị không kết hôn thì em làm gì có cháu mà chơi cùng.”

Từ Tịnh lại dỗ lưng tôi, thanh âm vẫn dịu dàng như ngày nào: “Không cần, Tiểu Vũ có chị là được.”

...

Chị gái đi rồi.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên trống rỗng, cả người tôi thì trôi nổi trong không gian hư ảo này.

Sau đó mỗi ngày Từ Tịnh đều gọi điện cho tôi, dặn dò tôi buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận, không được hút thuốc, không được vào quán bar.

Từng cái tôi đều đáp ứng, nhưng trên thực tế, vừa buông điện thoại xuống, tôi lại cùng bọn Đớ Thanh lêu lổng ở bên ngoài.

Thiến Vi nói: “Sơ Vũ, nếu tôi là chị gái cậu, nhất định bẻ gãy hai chân của cậu, sau đó nhốt cậu ở nhà không cho ra ngoài nữa.”

Tôi đang điều chỉnh âm đàn guitar, khinh thường nói: “Cậu đợi kiếp sau đi.”

Sau đó đột nhiên Đường Tiểu Lộ xông vào phòng tập đàn của chúng tôi, lạnh lùng nói: “Vương Sơ Vũ, cô ra đây cho tôi!”

Tôi buông đàn xuống, vừa định đi ra, Thiến Vi lại giữ chặt tay tôi, lo lắng nói: “Cậu điên à? Không biết cô ta còn muốn giở trò gì nữa mà còn ra ngoài.”

Tôi cười cười: “Vừa hay, hiện tại cũng đang nhàm chán.”