Sau một lúc, chị thở dài một tiếng, chậm bước ra tới cửa, nói với tôi: “Chị sẽ lại đến đây lần nữa. Đến khi nào em tha thứ cho chị mới thôi.”
Tôi không nói lời nào.
Từ Tịnh đóng cửa rời đi.
Hàng lang quanh quẩn tiếng bước chân chị.
Vương Kiều Hồng đi vào sau.
Bà ta chỉ vào chiếc đàn guitar nằm lăn lóc trên mặt đất của tôi, nói: “Từ hôm nay trở đi, tao không hy vọng phải nhìn thấy người khác xuất hiện trong cái nhà này. Nếu không, mày cùng nó đồng thời cút ra ngoài!”
Tôi không nói một lời rời ghế sofa, xách đàn guitar đi ra ngoài.
Vương Kiều Hồng sau lưng tôi hô to: “Không cần mày trở về nữa! Nhìn thấy Từ Tịnh mày cũng nói với nó, tao không cần nó lại tới đây!”
Tôi khoát tay về phía bà ta: "Mẹ, hiện tại bộ dáng của mẹ thật sự rất buồn cười, ngay cả con cũng không bằng.”
Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho Thiến Vi.
Cô ấy vừa thấy tôi đến, đã rủa tôi một tiếng "Đáng chết." Sau đó mới nói với tôi: “Nhà của tôi cậu không thể ở được, trong nhà có người đang làm thủ tục ly hôn, rất hỗn loạn.”
Tôi gật đầu, vươn tay về phía cô ấy: “Cậu có tiền không?”
Thiến Vi trừng mắt liếc tôi một cái, lấy ra mấy tờ tiền trong túi: “Đêm nay tìm một khách sạn để ngủ trước đã, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi tìm phòng.”
Buổi tối, tôi gọi điện cho bọn Đớ Thanh, rồi chạy đến quán bar uống rượu.
Đớ Thanh hỏi tôi: “Hạt mưa nhỏ, cậu thật sự không trở về nhà nữa sao?”
Tôi nốc một ly rượu, yên tĩnh ngồi trên ghế dựa, cười ngây ngô: “Không về nữa, cái gì mà nhà chứ.”
“Vậy về sau cậu tính thế nào?”
“Thì tới đâu hay tới đó, dù sao cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ." Tôi nâng ly rượu hướng lên miệng.
Tôi không thích rượu, thế nhưng, tôi thích cảm giác gây tê mà nó mang lại. Nó có thể làm tôi tạm thời quên đi những đau khổ cùng nực cười trong đời tôi.
Dạ dày bỗng nhiên đau mãnh liệt, tôi chạy vọt vào phòng vệ sinh mà nôn mửa.
Ói thật lâu, nước mắt đều chảy ra theo.
Đến khi đi tới trước gương, tôi nghĩ muốn rửa mặt, lại bị bộ dáng mình trong gương chọc cho phì cười.
Vành mắt đen vì thiếu ngủ, làn da tái nhợt không sức sống. Tóc ẩm ướt dính dính trên bả vai, ánh mắt ngây dại, cứ như con nghiện ấy.
“Cái người… này… là mình sao?” Tôi lấy tay xoa gương, si ngốc tự hỏi.
Có người vào nhà vệ sinh, thấy tôi như vậy thì lắc đầu.
Phải rồi, tôi tiêu phí thanh xuân của mình, là một thiếu nữ ăn chơi sa đoạ.
Không có định hướng, cũng không có tương lai.