Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 17

Vẻ mặt Đường Tiểu Lộ rất lạnh lùng, cũng rất ủy khuất.

Cô ta dùng quyển sách kia hung hăng quăng vào người tôi: “Sơ Vũ, trước kia tôi coi cô là chị, cho nên, tôi dùng quyển sách này đánh cô, mà không phải dùng tay. Xem như là cho cô mặt mũi lắm rồi.”

Bả vai đau đớn, tôi lại không để tâm, chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười.

Tôi nhìn cô ta, môi cong lên thành nụ cười: “Cảm ơn cô cho tôi chút mặt mũi.”

Cô ta thấy tôi phản ứng như vậy, càng thêm tức giận, chỉ tay vào chóp mũi tôi lớn giọng nói: “Vương Sơ Vũ, cô sẽ phải hối hận!”

Rốt cuộc tôi đã biết, thì ra trên thế giới này, thật sự có rất nhiều chuyện lẫn lộn đầu đuôi, đổi trắng thay đen như thế.

Đường Tiểu Lộ sắp xếp chuyện này hoàn mỹ vô cùng.

Trường học bắt đầu có đủ những lời đồn đại.

Vương Sơ Vũ hai lần phá thai.

Mẹ của Vương Sơ Vũ chính là gái điếm.

Còn là đồng tính luyến ái.



Sau lần đó, không biết đã qua bao nhiêu năm.

Về sau, thật không khéo, tôi với Đường Tiểu Lộ tiếp tục học cùng một trường, hơn nữa còn cùng một lớp.

Nếu không phải cô ta tìm người đến cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi nghĩ, mình sẽ không muốn cô ta chết đến thế.

Diện mạo của tôi giống Từ Diệu Thành hơn là Vương Kiều Hồng, nhưng cho dù là giống ai trong hai người họ, tôi cũng chẳng thể xấu được.

Ở trường, ai cũng nói tôi là người đẹp khó trêu, ngũ quan sắc xảo, dáng người nóng bỏng nhưng lại quá lạnh nhạt.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc người khác thích tôi, ví như Đường Tiểu Lộ thích nam sinh nào, nam sinh đó ít nhiều cũng đều sẽ thích tôi.

Đến một ngày, sau khi tan học, trên đường về nhà, tôi bị hai gã đàn ông chặn lại, chúng kéo tôi đến một con hẻm nhỏ tối tăm.

Mọi chuyện, cứ như vậy chấm dứt.

Tôi nằm trên nền đá lát dơ bẩn, mưa phùn nhẹ rơi trên người tôi.

Lần đó, tôi ở bên ngoài, đợi đến khuya mới trở về.

Tôi không báo cảnh sát, càng không muốn để Vương Kiều Hồng cười nhạo.

Chiến tranh giữa tôi và Đường Tiểu Lộ cũng chính thức bắt đầu từ đó.

Thế nhưng, hiện tại cô ta đã thua.

Tôi mang thủ đoạn ngày xưa của cô ta, hoàn trả gấp bội.

Ba ngày sau, tôi thấy Đường Tiểu Lộ khập khiễng đi tới trường học.

Mặt cô ta có chút sưng đỏ, tư thế đi rất kỳ quái. Tôi cùng bọn người Đớ Thanh đều hiểu trong lòng, nhưng không có cười ra mặt.

Buổi chiều, lúc trở về nhà.

Vừa đẩy cửa, nhìn thấy người kia, tôi liền chấn động, ngây ra đến một câu đều không nói nên lời.

Từ Tịnh đang ngồi trên ghế sofa cùng Vương Kiều Hồng nói chuyện.