Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 14

“Rất tốt!”

Cô ta cười, diện mạo thật đúng là rất thánh thiện, rất thuần khiết.

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Tôi thật sự không vừa mắt bộ dáng giả tạo này của cô ta, cũng không sợ phiền toái, liền tươi cười nói: "Tôi thì có thể có việc gì chứ, dù sao cũng chẳng thể tệ hơn cô được."

Đường Tiểu Lộ nắm chặt hai tay, đang chuẩn bị cãi lại thì phía sau tôi truyền đến giọng nói của lão Lý: “Sao còn chưa đi?”

Tôi nhìn Đường Tiểu Lộ một cái rồi vui vẻ nói: “Bây giờ em về ngay đây. Hẹn gặp lại cô.”

Lâm Vĩ một tuần sau đó xuất viện, vừa nhìn thấy tôi, câu đầu tiên cậu ta nói chính là: “Sơ Vũ, tôi phải xử mấy thằng đó.”

Tôi không phản đối: “Ừ, nhưng trước khi xử mấy tên đó, giúp tôi làm một việc đã.”

“Chuyện gì cậu cứ việc nói đi, chúng ta là bạn bè, việc gì phải nhắc đến chữ ‘giúp’ này.”

Tôi chỉ chỉ vào vẻ mặt đang tươi cười thật thoải mái đằng xa của Đường Tiểu Lộ, âm thanh lạnh lùng nói: “Giúp tôi tìm vài gã đàn ông... cưỡиɠ ɧϊếp cô ta.”

Sắc mặt Đớ Thanh là khó coi nhất, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Tôi căn bản không cần lo lắng hậu quả khi làm ra chuyện này.

Ba của Đớ Thanh rất có quyền lực trong thành phố S, là cục trưởng cục cảnh sát.

Thế giới này không phải là như vậy sao? Kẻ có tiền thì thắng thế, kẻ nghèo hèn thì yếu thế.

Lâm Vĩ cảm thán: “Con gái có thù tâm lý thật đáng sợ, tôi nghĩ mình nên tìm một anh chàng thì hơn.”

Tôi cười cười: “Đúng vậy, con gái đáng sợ như vậy đó."

Tôi cùng Đường Tiểu Lộ có ân oán gì, không phải chỉ một hai câu là có thể nói hết.

Mà nếu rõ chính là, cô ta chơi tôi trước, tôi chỉ hoàn vốn thôi.

Năm đó, tôi vừa đến thành phố này thì người bạn đầu tiên của tôi, chính là cô ta.

Thời điểm ấy, tôi đang bị vài nữ sinh vây quanh ẩu đả.

Đường Tiểu Lộ đi qua thấy được, liền kéo họ ra.

Cô ta trấn an tôi, vẻ mặt thật dịu dàng: “Không phải sợ, mình quen biết họ. Mình sẽ ra nói chuyện, đảm bảo về sau sẽ không tiếp tục đến làm phiền cậu nữa.”

Từ đó về sau, cô ta liền thường xuyên tới tìm tôi, nghe tôi nói chuyện, cùng tôi ăn cơm. Tan học cũng sẽ cùng nhau về nhà.

Khi ấy... tôi vẫn chưa thích cô ta.

Nhưng tất cả mọi chuyện, đều do cô ta chủ động bắt đầu, suôn sẻ cứ như thể sẽ không bao giờ có kết thúc. Thế nhưng, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, mọi thứ đôi khi thường trùng hợp như vậy.