Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 9

Chị chuẩn bị nước tắm cho tôi vì kiểu phòng trọ này không lắp đặt máy nước nóng.

Nửa giờ sau, tôi mặc đồ của chị, từ phòng tắm đi ra.

Quần áo của chị có mùi rất thơm, như hỗn hợp của mặt trời cùng hương hoa nhàn nhạt.

Sau đó Từ Tịnh ngồi trên sàn nhà, cẩn thận giúp tôi băng bó vết thương.

Vẻ mặt chuyên chú, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị tại quán bar, lông mi dài hơi chớp đằng sau cặp kính mắt trong suốt, tựa như một con bướm khẽ lay động.

“Vì sao lại đánh nhau với người khác?” Chị hỏi tôi.

“Nói chuyện không hợp thì ra tay thôi."

Mặt chị hơi nhăn lại, nhíu mày nhìn tôi: “Tiểu Vũ, trước kia em không phải là người như thế."

Tôi cười châm chọc: “Nhưng hiện giờ tôi là người như thế.”

Rõ ràng tôi mang tâm tình lo lắng của chị ra bỡn cợt. Thế nhưng, chị lại không có nửa điểm tức giận, bộ dáng nghiêm túc đó giống như đang hồi tưởng lại.

“Trước kia em rất ngoan, không thích đánh nhau, là một cô bé rất vâng lời.” Chị nhìn vào vết thương trên tay tôi, trong mắt có cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu được.

Còn tôi, lại vẫn nhìn chị như cũ: "Từ Tịnh, nhiều năm như vậy, vì sao chị không tới tìm tôi?”

Chị có hơi ngẩn người, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Vũ.”

“Tôi không cần lời xin lỗi, tôi muốn một lời giải thích.”

Nhưng chị không nói lời nào.

Tôi cười: “Chị nói không nên lời sao? Có muốn tôi thay chị giải thích không?”

Chị lắc đầu, bỗng nắm lấy cổ tay tôi.

Tay của Từ Tịnh rất ấm, ngón tay thon dài trắng nõn lại càng đẹp mắt.

Chị nói: “Tiểu Vũ, chị chưa từng quên lời hứa với em.”

“Vậy chị cho tôi một lời giải thích đi.”

“Năm ấy, sau khi mẹ mang em rời đi, chị và ba rất nhanh sau đó cũng chuyển đi. Ba công tác trong thành phố gặp một số phiền toái. Sau đó, ông phải dùng khá nhiều thời gian mới thành lập được một công ty nhỏ. Lúc ấy, chị không thể bỏ ông lại, Tiểu Vũ, có thể em không biết, tinh thần của ba chúng ta thật ra không mạnh mẽ như bề ngoài.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa càng lúc càng lớn.

Nói thế nào, Từ Tịnh cũng đã không đến tìm tôi trong suốt 12 năm, một lần cũng không.

Thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tôi cuộn mình nằm trên giường, buồn bực nói: “Tôi ngủ đây.”

Chị cũng không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đắp lại chăn cho tôi, sau đó mới xoay người trải một tấm chăn khác lên sàn nhà, nằm xuống.