Không ngờ cậu mới đến vài ngày, đã gặp được tình huống này. Giọng của Bùi Dữ Nhạc hơi yếu ớt nói: "Bây giờ ổn rồi chứ, tôi đi trước nhé?"
Thật ra cậu không hiểu. Nhìn Hoắc Quyện có vẻ như có thể tự mình làm, không biết tại sao lại nhất quyết bắt cậu giúp, tay chân vụng về không nói, hình như còn vì run mà làm cho chỗ tiêm bị sưng lên.
Ánh mắt liếc thấy khớp tay vì da trắng nên rất rõ ràng vết sưng đỏ, Bùi Dữ Nhạc thấy hơi lo lắng.
Cậu nhớ hôm đó Từ Yến Tây tiêm cho Hoắc Quyện nhanh gọn, không để lại dấu vết gì.
Hoắc Quyện "ừ" một tiếng, hắn cầm chai nước khoáng trong túi, Bùi Dữ Nhạc thấy hắn muốn dùng tay bị sưng đỏ để mở nắp chai, chợt cảm thấy có chút áy náy, hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi tỉnh lại đã cầm lấy chai nước khoáng trong tay hắn: "——Để tôi."
Mở nắp chai, thấy viên thuốc vẫn bị bọc kín, Bùi Dữ Nhạc bèn mở ra một viên thuốc, sau đó mới chợt nhớ ra hỏi: "Bao nhiêu viên?"
"... Một viên."
Hoắc Quyện nhìn cậu một lúc rồi mới trả lời.
Bùi Dữ Nhạc cảm thấy bây giờ Hoắc Quyện dễ chịu hơn nhiều, không phải là kiểu không nghe lời người khác nói giống như lúc trước. Có lẽ vì đã tiêm thuốc, nên cậu cũng thả lỏng một chút.
Trước đây người này khó chịu như vậy, chắc chắn là do sốt cao thôi.
Bây giờ bình thường rồi.
"Đây, cho cậu."
Cậu đưa chai nước khoáng và viên thuốc cho Hoắc Quyện.
Hoắc Quyện nhận lấy, cúi đầu đưa viên thuốc vào miệng, mở miệng nuốt, sau đó uống một ngụm nước, yết hầu nhẹ nhàng trượt, không một tiếng động đã nuốt xuống.
Bùi Dữ Nhạc nhìn hắn uống thuốc mà cũng tao nhã đến thế, nghĩ rằng quả nhiên là con nhà giàu, không lạ gì khi hắn có nhiều người hâm mộ ở trường Nhất Trung , ngoài việc là Alpha đỉnh cao không nói, chỉ cần khuôn mặt này, và cử chỉ đã dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.
Thuốc đã uống xong, nhân lúc Hoắc Quyện vẫn bình thường, cậu lần nữa đề nghị muốn rời đi: "Vậy tôi đi nhé."
Lại là câu "đợi đã" quen thuộc.
Hoắc Quyện nhìn túi thức ăn chưa mở trên bàn, nói: "Cậu mang những thứ đó đi ăn đi."
Được nhắc nhở, Bùi Dữ Nhạc mới nhận ra bụng mình đã réo lên, giờ đã qua quá nửa buổi trưa, không lâu nữa sẽ vào lớp, lúc này đến nhà ăn chắc chẳng còn gì để ăn.
Bùi Dữ Nhạc do dự một lúc, rất có khí khái từ chối: "Không, không cần đâu." Thà đói bụng cũng không thể nhận quà tặng, quan hệ tốt nhất là không dính líu gì đến hắn.
Cậu đứng bật dậy, không để Hoắc Quyện có cơ hội nói "đợi đã" lần thứ ba.
Cho đến khi bóng dáng Bùi Dữ Nhạc biến mất, Hoắc Quyện vẫn không gọi lại.
"Cộc cộc." Từ Yến Tây không biết từ đâu xuất hiện gõ gõ cửa, dựa vào tường khoanh tay nhướng mày: "Chỉ vậy thôi à?"
Hoắc Quyện không nói gì.
Hắn chỉ cúi đầu, dùng tay che mặt.
Tiếp xúc với Bùi Dữ Nhạc, thực sự khiến hắn dễ chịu hơn nhiều. Nhưng sau một lúc ngắn ngủi bình tĩnh lại là sự bực bội càng ngày càng tăng.
Bùi Dữ Nhạc không hiểu.
Không phải đã trở lại bình thường, chỉ là không thể chạm vào thôi.
Một khi chạm vào...
Từ góc nhìn của Từ Yến Tây, không thể nhìn rõ biểu cảm của Hoắc Quyện, chỉ có thể thấy bàn tay—
Mu bàn tay nổi gân xanh.
Và, qua các ngón tay mở ra, hơi thở gấp gáp khác thường.
Tình trạng còn tệ hơn trước nữa sao?
Từ Yến Tây nhíu mày, quyết định ngay lập tức: "Để tôi gọi bác sĩ giúp cậu."
…
Buổi trưa kết thúc, Bùi Dữ Nhạc trải qua buổi học chiều rất yên tĩnh.
Vì suốt buổi vẫn chưa thấy bạn cùng bàn của cậu là Hoắc Quyện quay lại.
Nghĩ đến việc hắn đang sốt cao, vừa mới tiêm và uống thuốc, có lẽ về nhà nghỉ ngơi rồi, Bùi Dữ Nhạc không phải đối mặt với hắn, thở phào nhẹ nhõm và không đặt nặng chuyện này.
Cậu chăm chỉ học hết buổi chiều, rồi sơ lược đánh giá trình độ của mình, kết hợp với kiến thức được dạy ở trường này, cậu nhanh chóng rút ra một kết luận.
Với trình độ năm hai đại học của cậu hiện tại… thì cậu chẳng hiểu mình đang học cái mẹ gì ở đây.