"... Cậu bị sốt à?"
Phản ứng cậu là sự im lặng, cùng với trọng lượng đè nặng trên người.
Chỉ có thể tự mình làm thôi.
Bùi Dữ Nhạc khó khăn đưa một tay ra khỏi cơ thể Hoắc Quyện, vỗ nhẹ lên trán Hoắc Quyện, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay.
Cậu hiểu rồi.
Hóa ra người này đã sốt đến mơ hồ, nên cả ngày hôm nay mới khó tính như vậy, hoàn toàn không thèm nghe người khác nói gì cả.
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Cuối cùng, khi đã thoát ra khỏi Hoắc Quyện, Bùi Dữ Nhạc kiệt sức nằm lăn ra bên cạnh, thở dốc, người ướt đẫm mồ hôi.
Cậu nằm trên sàn, nhìn lên trần nhà, nằm đó một lúc lâu, tứ chi đang bủn rủn mới bắt đầu hồi phục lại chút sức lực.
Điều này còn nhờ vào việc Hoắc Quyện đã ngất xỉu, có lẽ là không còn phát ra pheromone nữa, nên cảm giác bị Alpha khống chế đã tan biến, giúp cậu hồi phục lại nhanh hơn.
Bùi Dữ Nhạc quay đầu, nhìn thấy Hoắc Quyện đang nằm dưới đất.
Trước đó cậu chỉ lo giãy giụa mà không chú ý đến những thứ khác, giờ mới nhận ra gương mặt Hoắc Quyện đỏ bừng lên, mặc dù không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng chân mày hơi nhíu lại, hơi thở hỗn loạn. Ngất xỉu mà vẫn có cảm giác căng thẳng, rõ ràng cho thấy cơ thể của hắn hiện giờ không tốt chút nào.
Tất nhiên rồi, sốt cao đến mức đó cơ mà.
Nhớ lại khi cậu đặt tay lên trán Hoắc Quyện cảm nhận được nhiệt độ cao, Bùi Dữ Nhạc ngồi dậy, nhìn Hoắc Quyện, hơi bực bội gãi gãi tóc xoăn rối bù của mình.
Sau khi làm tóc rối tung thêm, cậu quyết định đứng dậy, mở cửa lớp học, nhìn vào hành lang vắng vẻ, rồi nhìn sang lớp học bên cạnh.
Cũng không có ai cả.
Vừa nãy còn thấy người đi vào, sao giờ không thấy đâu vậy nhỉ?
Bình thường thì hay xuất hiện bất chợt, còn lúc quan trọng thì lại không thấy đâu.
Bùi Dữ Nhạc không tìm thấy Từ Yến Tây, lại quay về lớp học trống, cúi xuống nhìn Hoắc Quyện, nhìn hắn với vẻ mặt phiền phức.
Để một người bị sốt cao như vậy ở đây một mình cũng không đành lòng lắm. Nghĩ đến việc người này trong kỳ dịch cảm không làm gì mình mà tự hại bản thân, cậu cũng không thể thực sự bỏ mặc hắn được. Hơn nữa, nếu cậu làm vậy, khi Hoắc Quyện tỉnh lại mà biết được, có thể sẽ tính sổ với cậu.
... hay là nâng hắn dậy trước đã.
Dù có ra ngoài tìm người giúp, cũng không thể để Hoắc Quyện nằm trên sàn như vậy, có khi bệnh tình còn nặng thêm ấy.
Bùi Dữ Nhạc cân nhắc một lúc, cam chịu cúi người xuống, nắm lấy cánh tay Hoắc Quyện, vừa định dùng sức, thì ánh mắt chợt nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm đen láy.
“Ơ,” cậu ngạc nhiên: "Cậu tỉnh rồ——"
Chưa nói xong hết câu thì cánh tay trong tay cậu đột nhiên giật mạnh, không ngờ người này lại đột ngột tỉnh dậy, Bùi Dữ Nhạc không kịp phản ứng bị kéo xuống, ngã thẳng lên cơ thể nóng rực của Hoắc Quyện.
Trong lúc hỗn loạn, cùi chỏ va mạnh vào ngực đối phương, "bịch" một tiếng, đối phương không có vẻ đau đớn gì, ngược lại Bùi Dữ Nhạc bị âm thanh đó làm cho giật mình, một tay chống ngực Hoắc Quyện để tự đứng dậy.
Một bàn tay không tiếng động vòng ra lưng cậu ấn xuống.
Bùi Dữ Nhạc bị ép nằm xuống, tiếp theo cơ thể cậu bị ôm chặt, thậm chí chân dài của đối phương cũng ghìm chân cậu lại, tay chân quấn quýt, Bùi Dữ Nhạc cảm thấy như bị mạng nhện trói lại vậy.
Cậu chưa kịp nói gì, Hoắc Quyện đã hỏi trước: "Cậu đang làm gì đấy?"
Cậu mới là người nên hỏi câu này đấy!
Dù là ôm từ phía sau hay bị ghìm như vậy, cậu đều không thể thoát ra, Alpha này quá mạnh rồi. Bùi Dữ Nhạc cố gắng một chút nhưng không thành công, đành từ bỏ, không hy vọng hỏi: "Hoắc Quyện, cậu có thể buông tôi ra được không? Cậu đang sốt đấy."
"..."
Hoắc Quyện im lặng một lúc.
Bùi Dữ Nhạc cảm thấy hơi thở nóng rực phả quanh cổ, còn gấp gáp hơn so với trước, rõ ràng người này vẫn đang sốt cao, Bùi Dữ Nhạc tưởng rằng hắn sẽ ngất đi mà không nghe lời người khác nói như lúc nãy, ai ngờ sau một hồi im lặng, đôi tay giữ chặt lưng cậu từ từ buông ra.