Cậu cũng muốn đi, nhưng tay chân có nghe lời không?
Bùi Dữ Nhạc buồn đến phát khóc, lại không dám cãi lại Hoắc Quyện.
Dù sao thấy hắn thà cắn mình cũng không làm gì tổn thương cậu, trong lòng cậu cũng không phải không cảm động...
Không không không, Bùi Dữ Nhạc giật mình, tự nhủ không thể cảm động được, tình huống hiện tại cũng do người này gây ra, cậu là người vô tội nhất, bây giờ còn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể không phiền muộn.
"...Tôi bảo cậu đi."
Hoắc Quyện thấy cậu không động đậy, đôi mắt vốn chưa bình tĩnh lại lần nữa nguy hiểm nheo lại.
Cậu cũng muốn đi! Bùi Dữ Nhạc cố gắng cử động tứ chi, phát hiện vẫn mềm nhũn, không nghe lời mình, thật sự muốn khóc: "Tôi, tôi..."
Hoắc Quyện nhìn vào đôi mắt thiếu niên đầy lo lắng, ngón tay khẽ co lại. Bước chân của hắn vô thanh vô thức tiến lên một bước, khoảng cách vừa kéo ra lại gần thêm. Lúc này, hắn nhận ra điều gì đó, quay mạnh đầu lại, một tấm chăn mỏng phủ lên đầu hắn, Hoắc Quyện phản ứng rất nhanh, cơ thể lùi nhanh về sau để tránh, nhưng trong khoảnh khắc lại cứng rắn dừng lại.
Tấm chăn mỏng vừa vặn phủ lên đầu hắn, Hoắc Quyện đứng yên, khẽ động, đưa tay về phía người đến.
Từ Yến Tây quay lại còn tưởng rằng thực sự phải đánh nhau với Hoắc Quyện mới ngăn được hắn, không ngờ hắn lại hợp tác như vậy, còn chủ động đưa tay ra, trông như hắn vẫn chưa mất hết lý trí.
Từ Yến Tây nhướng mày, ánh mắt quét qua tay đầy máu của Hoắc Quyện, và dấu răng dữ tợn trên đó, liếc nhìn Bùi Dữ Nhạc đầy ẩn ý.
Sau đó cậu ấy rút một ống kim nhỏ dài, đâm vào tay Hoắc Quyện đang đưa ra.
Mọi thứ đều diễn ra trong ánh mắt ngạc nhiên của Bùi Dữ Nhạc, chỉ thấy sau khi tiêm xong, Hoắc Quyện vốn luôn mang khí thế nguy hiểm như một cây cung bị căng ra hoàn toàn, cơ thể hắn đổ về phía trước, được Từ Yến Tây đỡ lấy.
Ngay sau đó, mùi Pheromone rò rỉ từ Hoắc Quyện bắt đầu thu lại, Bùi Dữ Nhạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn, tứ chi không còn bủn rủn nữa, dần dần khôi phục lại sức lực, ngay cả Từ Yến Tây cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Cậu ấy đặt Hoắc Quyện lên ghế sofa, lấy điện thoại ra bấm vài phím, sau một lúc, vài người đàn ông cao lớn bước vào, đưa Hoắc Quyện đi.
Bùi Dữ Nhạc hoàn toàn ngoài cuộc, tứ chi khôi phục sức lực đứng dậy, nhìn đám người đi vào rồi rời đi, Từ Yến Tây vẫn ở lại, cậu ấy không đi cùng những người đàn ông kia.
"...Vừa rồi xin lỗi cậu nhé."
Cậu ấy nhìn Bùi Dữ Nhạc, dù vừa rồi đã kiểm tra bằng mắt, nhưng vẫn hỏi: "Cậu có bị thương ở đâu không?"
"..." Bị thương thì không, nhưng bị dọa sợ thì có, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn nổi.
Bùi Dữ Nhạc không biết nói gì với cậu ấy, im lặng mãi, khuôn mặt vẫn cứng đờ.
Từ Yến Tây thấy cậu không trả lời cũng không ép buộc, cậu ấy giơ tay vỗ hai cái, một thanh niên nhìn rất ôn hòa bước vào, cậu ấy nói với người đó: "Đưa cậu bạn này về nhà đi."
Gì? Bùi Dữ Nhạc theo phản xạ muốn từ chối, lại thấy Từ Yến Tây cầm áo khoác bên cạnh đưa cho cậu, nói: "Tôi định đích thân đưa cậu về, nhưng chắc cậu không muốn gặp tôi. Về nhà đi, áo cậu toàn máu, dùng cái này che lại một chút, họ sẽ giúp tôi đưa cậu về an toàn."
Bùi Dữ Nhạc khựng lại.
Áo khoác phát ra một mùi hương nhạt nhòa của bách hương.
Không khó để nghĩ đó là của ai.
Cậu không nhận áo khoác.
Nhưng cậu chấp nhận đề nghị của Từ Yến Tây về trước.
Sau khi Bùi Dữ Nhạc rời đi, Từ Yến Tây đứng tại chỗ nhíu mày suy nghĩ.
Có thể khiến Hoắc Quyện trong thời kỳ dịch cảm làm hại chính mình mà cậu mới không bị tổn thương...
Beta này đã làm được điều mà ngay cả Omega cũng không làm được.
Nếu tin này đến tai nhà họ Hoắc, có lẽ sẽ gây chú ý lắm đây.
Ngày Hoắc Quyện rơi vào kỳ dịch cảm là thứ Sáu, ngày hôm sau là thứ Bảy, và tiếp theo là Chủ Nhật, nghĩa là Bùi Dữ Nhạc không phải đi học trong hai ngày đó. Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.