Beta Pháo Hôi Chọc Phải Alpha Vạn Người Mê

Chương 12

“…”

Hai người này không nói gì, chỉ nhìn cậu, ánh mắt của Bùi Dữ Nhạc theo bản năng nhìn về phía trước, nhận ra trước cửa cũng có hai thần giữ cửa, cũng là người của Hoắc Quyện.

Lòng Bùi Dữ Nhạc lạnh đi.

Tiết học thứ ba bắt đầu, Hoắc Quyện đã rời khỏi lớp học, chưa quay lại. Vì vậy Bùi Dữ Nhạc mới nghĩ đến việc tranh thủ chạy trốn, nhưng không ngờ Hoắc Quyện lại để người chặn cậu.

—— cái tên Hoắc Quyện, tuy bình thường không thể hiện, nhưng ở Nhất Trung là một tên bá vương chính hiệu, tất cả Alpha đều coi hắn là thủ lĩnh, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn cả.

Đây là miêu tả về Hoắc Quyện trong cuốn sách mà cậu đã đọc, trải qua những lần gặp Phí Dĩ Táp và Thẩm Sính, Bùi Dữ Nhạc hoàn toàn không ngờ chỉ có điều này không bị phá vỡ, thực sự chỉ cần một mệnh lệnh của Hoắc Quyện, đã dễ dàng điều động mấy Alpha chặn cậu rồi hả?

Đùa hả trời?

Cậu có đức hạnh gì chứ...

Sao lại chỉ có mỗi cái này giống hệt trong sách vậy!

“…”

Bùi Dữ Nhạc lần nữa đứng trước cửa lớp trống.

Mấy Alpha không nói một lời đưa cậu lên tầng này, dường như e ngại điều gì đó, hoàn toàn không dám lại gần, chỉ để cậu một mình lên đó rồi đi xa, Bùi Dữ Nhạc quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng ai nữa.

Bùi Dữ Nhạc nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, nghĩ thầm cứ như vậy cũng không phải cách.

Hay là nói thật với Hoắc Quyện, là cậu nhầm. Cho dù bị đánh cũng được, còn hơn bây giờ thế này. Trong sách không nói Hoắc Quyện tàn nhẫn thế nào, suốt cuốn sách hầu hết đều tồn tại như một bạch nguyệt quang thần bí, nên chắc là không sao...

Bùi Dữ Nhạc đang xây dựng tâm lý, đột nhiên, cửa từ bên trong mở ra.

Chàng trai có lệ chí nhận bó hoa hồng ngày hôm qua bước ra, thấy cậu đứng lặng trước cửa, trên mặt thoáng qua sự ngạc nhiên, lông mày hơi nhướng lên, nói: "Gần như quên mất cậu rồi, nhưng—cậu không sao chứ?"

“Gì…”

Bùi Dữ Nhạc chưa nói xong, từ trong cửa mùi hương mạnh mẽ của cây bách lạnh ập đến, cảm giác áp bức mãnh liệt theo sát, đầu gối cậu đột nhiên mềm nhũn, suýt ngã xuống đất, may được Từ Yến Tây nhanh tay đỡ lấy.

“???”

Bùi Dữ Nhạc chỉ cảm thấy mồ hôi từ lưng lập tức trào ra, sau đó tứ chi như bị rút hết sức lực, hoàn toàn không đứng vững.

“Chết rồi, còn có vụ này nữa hả.”

Từ Yến Tây nói. Trên mặt cậu ấy cũng có mồ hôi, bây giờ tiến đến gần nhìn Bùi Dữ Nhạc mới phát hiện, chỉ thấy cậu ấy đỡ lấy cơ thể cậu, hơi nhíu mày: “Bây giờ trạng thái này không ổn rồi. Thôi, cậu về trước đi..."

"… Để cậu ấy vào đi."

Từ Yến Tây chưa nói xong, giọng của Hoắc Quyện đã từ bên trong truyền đến.

Rất thấp, rất kìm nén.

Nghe thấy giọng của Hoắc Quyện, Từ Yến Tây suy nghĩ một lúc, rồi cúi đầu nhìn Bùi Dữ Nhạc.

Trên trán của Beta này đổ đầy mồ hôi, không có sự giúp đỡ của cậu ấy thì không đứng vững nổi, nhưng trên mặt vẫn tỉnh táo, mang theo vẻ hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Là một Alpha, dưới áp lực từ pheromone trong kỳ dịch cảm của Hoắc Quyện, cậu ấy còn cảm thấy khó chịu, vậy mà Beta này vẫn giữ được tỉnh táo, không ngất xỉu, thật sự khá là thú vị.

Kỳ dịch cảm của Hoắc Quyện không giống với Alpha bình thường.

Xao động, không kiên nhẫn, pheromone bá đạo hơn gấp trăm lần so với bình thường, quét qua tất cả mọi người mà không phân biệt. Điều kỳ lạ là hắn không cần sự an ủi của Omega. Người thừa kế của nhà họ Hoắc không thiếu Omega, khi hắn mười bốn tuổi, lần đầu tiên trải qua kỳ dịch cảm, ba của Hoắc Quyện đã thử tìm một Omega để giúp hắn vượt qua, nhưng Hoắc Quyện đã đuổi người đó đi, không chấp nhận sự kìm nén của bản năng Alpha.

Lúc này, Hoắc Quyện vẫn tỉnh táo.

Hắn biết mình muốn gì, không muốn gì.

Không ngờ lúc này, bên trong lại truyền ra giọng của Hoắc Quyện: "… Thôi vậy, đưa cậu ta đi đi."

Hả?

Nghe thấy giọng của Hoắc Quyện càng áp lực hơn, Từ Yến Tây nhíu mày.