Beta Pháo Hôi Chọc Phải Alpha Vạn Người Mê

Chương 10

Cậu theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng cảm thấy tay của đối phương siết chặt, cậu ngạc nhiên nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Quyện cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, nhưng ánh mắt nhìn cậu có chút kỳ lạ.

Quả nhiên.

Giống như hôm qua.

Cơn đau ngày càng dữ dội trong cơ thể từ đêm qua, ngay khi tiếp xúc với cổ tay Bùi Dữ Nhạc bắt đầu dịu đi, dần dần lắng xuống.

Cơn đau này đã hành hạ hắn hơn mười năm, cuối cùng lại có một ngày yên bình.

… Là vì người này.

“Cậu…”

Bùi Dữ Nhạc bối rối, cậu há miệng muốn nói gì đó, chưa nói xong, đôi mắt đen đột nhiên mở to, thấy Hoắc Quyện buông tay ra, nhưng khoảng cách giữa hai người không hề giãn ra—

Vì người kia cúi xuống, ôm lấy cậu.

“…”

Bùi Dữ Nhạc cảm nhận rõ ràng một cái ôm từ một người xa lạ, hoàn toàn khác với sự hỗn loạn của ngày hôm qua, lần này là người khác chủ động ôm lấy cậu, và cái ôm này còn chặt chẽ hơn hôm qua, cậu và Hoắc Quyện có chiều cao khác nhau, người này cao hơn cậu nhiều, ôm như vậy, cậu gần như bị Hoắc Quyện ôm trọn vào lòng, phải kiễng chân mới có thể miễn cưỡng ngang tầm với hắn.

Với sự tiếp xúc chặt chẽ giữa hai người, mùi hương lạnh lẽo của cây bách bá đạo tràn vào mũi Bùi Dữ Nhạc, khiến cậu không thể né ở đâu được.

“Cậu—đợi đã—”

Đầu óc của Bùi Dữ Nhạc trống rỗng, mãi mới phản ứng lại, lập tức đưa tay chống vào ngực Hoắc Quyện để đẩy hắn ra, toàn thân nổi da gà, sau gáy lập tức căng lên.

Cái ôm này, có một cảm giác bị quấn chặt từ trên xuống dưới, khiến Bùi Dữ Nhạc phát run.

Hôm qua là bất đắc dĩ, ngoài lần đó ra, kể từ khi lớn lên cậu chưa bao giờ bị người khác ôm, chứ đừng nói là bị một người đàn ông ôm chặt như vậy, không được rồi, da gà trên cánh tay cậu thực sự không giấu nổi nữa.

Bùi Dữ Nhạc dựng tóc gáy, cậu thầm hối hận về những gì đã làm hôm qua. Thì ra không phòng bị bị một người đàn ông ôm chặt là cảm giác rất khó chịu.

Hôm qua không bị đánh chết, quả nhiên như Phí Dĩ Táp nói là mạng lớn hả ta?

Dù sao thì bây giờ cậu chỉ muốn đấm bay Alpha này ra thôi!

Nhưng tiếc là trong thế giới này, Alpha đều khác thường trong mọi khía cạnh, cho dù là trí tuệ hay thể lực đều rất ưu việt, nên một Beta bình thường như cậu đến cả đẩy hắn ra cũng không được.

Dùng hết sức bình sinh mà vẫn không đẩy người ra, ngược lại vì giãy giụa mà hít vào nhiều hơn mùi hương của cây bách lạnh, khiến đầu Bùi Dữ Nhạc bắt đầu chóng mặt. Cậu nghiến răng, đột nhiên cúi xuống, muốn dùng chiêu “kim thiền thoát xác” để thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoắc Quyện.

Nhưng chưa kịp trượt xuống thành công, một tay nắm lấy cổ áo của cậu, dễ dàng nhấc cậu lên.

Hoắc Quyện luôn im lặng, khẽ nhíu mày, cảm thấy cậu giãy giụa rất phiền phức, huống hồ cậu vừa động, cơn đau trong cơ thể lại trỗi dậy, đau thấu xương. Để không cho Bùi Dữ Nhạc thoát ra, hắn nắm lấy cổ tay cậu, trầm giọng nói: "Đừng động."

Cơn đau dữ dội hơn bao giờ hết, khiến hắn không thể kiểm soát được pheromone của mình, khi nói chuyện đồng thời giải phóng ra ngoài.

Pheromone cực mạnh áp xuống, ngực Bùi Dữ Nhạc nghẹn lại, có hai ba giây không thở được.

Khi hắn khó khăn lắm mới hồi sức, nhận ra mình lại bị ôm, lần này còn chặt hơn, gần như toàn bộ cơ thể bị ôm lấy, mùi hương của đối phương gần sát tràn vào mũi, khiến đầu Bùi Dữ Nhạc quay cuồng.

“Đợi đã, cậu thả tôi ra đi…”

Hoàn toàn bị ôm chặt trong vòng tay của người săn chắc hơn nhiều, không thể thoát ra, Bùi Dữ Nhạc đành phải dùng miệng để làm rõ tình trạng này: “Cậu đang làm gì đấy?"

Cơn đau dữ dội đã chuyển sang mức độ có thể chịu đựng, Hoắc Quyện mở mắt ra, cúi đầu nhìn Bùi Dữ Nhạc với vẻ mặt mờ mịt, ngừng lại, thần sắc trở nên kỳ quặc, nói nhỏ: “Không phải là cậu thích tôi sao?”

“…”

Cơ thể của Bùi Dữ Nhạc cứng đờ.