Dành cả một buổi sáng thứ bảy, cuối cùng thì Bùi Dữ Nhạc đã hoàn thành cấp độ cuối cùng của trò chơi mà cậu đang chơi gần đây. Cậu đặt điều khiển xuống, vươn vai cho đỡ mỏi.
“Hehe…”
Ngay khi tập trung của cậu rời khỏi trò chơi, tiếng cười từ bên ngoài vọng vào tai cậu một cách rõ ràng. Cậu quay lại nhìn, vẻ mặt hiện lên một chút nghi ngờ.
Bùi Nghi Hoan đang làm gì bên ngoài mà cười như thế nhỉ?
Cảm thấy có chút tò mò sau khi hoàn thành trò chơi, Bùi Dữ Nhạc rời khỏi chỗ ngồi rồi đi ra ngoài, nhìn thấy em gái mình đang nằm trên ghế sofa, không biết đang xem gì, vừa xem vừa cười liên tục.
Bùi Dữ Nhạc liếc nhìn thử xem thì chỉ thấy toàn chữ là chữ, mới hỏi: “Đang đọc tiểu thuyết gì thế, thú vị lắm hả?”
Cậu cũng thích đọc tiểu thuyết, gần đây cậu đã theo dõi một bộ truyện suốt hơn một năm trời và cuối cùng cũng đã hoàn thành. Trò chơi cũng đã hoàn thành, thấy em gái đọc say mê như vậy, cậu không khỏi muốn đọc thử.
Dù cậu thấy em gái cười nghe hơi lạ.
Thường thì anh chị em sẽ giới thiệu tiểu thuyết yêu thích cho nhau, nhưng lần này khi cậu nhướng người qua xem nội dung, Bùi Nghi Hoan phất tay, không cho cậu xem: “Cái này không phù hợp với anh đâu, anh đi chơi game của anh tiếp đi.”
Bùi Dữ Nhạc nói: “Anh chơi xong rồi.” Nhìn thấy em gái hiếm khi từ chối cậu, cậu nghi ngờ hỏi: “Tại sao không phù hợp với anh? Đừng nói là em đang xem cái gì khó công khai được đấy nhé…”
“Khụ khụ khụ.”
Bùi Nghi Hoan khẽ ho, mắt đảo một vòng, nảy ra ý tưởng, cô nở một nụ cười ranh mãnh, không có ý tốt đưa cuốn sách bên cạnh cho cậu: “Em chưa đọc xong đâu, anh lấy cuốn này ra góc mà xem đi, đọc xong nếu thấy phù hợp thì vào tủ sách của em lấy những cuốn khác cho mà đọc, còn nhiều lắm.” Đảm bảo anh sẽ mở rộng tầm mắt luôn!
Bùi Dữ Nhạc cúi đầu nhìn, thấy bìa sách ghi “AA Đối Đầu”.
Trông có vẻ là đề tài cảnh sát hình sự.
Nhưng mà sách này có vẻ hơi thô ráp, bìa cũng rất giản dị, hoàn toàn không được tinh xảo cho lắm.
Bùi Dữ Nhạc lật qua lật lại, nhìn lên thấy em gái đang cười nham hiểm nhìn mình, bình thản hỏi: “Đây là bảo vật của em à?”
“Không chỉ thế đâu.” Thực sự là tác phẩm đổ mồ hôi sôi nước mắt của cô, Bùi Nghi Hoan vẫy mạnh tay, hơi ngại ngùng thừa nhận đó là fanfic cô viết, hạ giọng một chút: “Anh đọc thử đi, đọc xong với con mắt của người đã đọc nhiều sách, đánh giá xem truyện này được mấy điểm?”
“…”
Bùi Dữ Nhạc suy nghĩ một chút, nhận cuốn sách, gật đầu: “Oke.”
Chào tạm biệt, Bùi Dữ Nhạc mang sách về phòng.
Cậu trở lại chỗ ngồi, chính thức mở cuốn tiểu thuyết có tiêu đề trông như cảnh sát hình sự ra bắt đầu đọc.
Ban đầu khá thú vị, văn phong hài hước sinh động, nhưng Bùi Dữ Nhạc đọc đến nửa chừng, dần cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Không phải là tiểu thuyết cảnh sát hình sự cậu nghĩ, bối cảnh có chút giống thể loại khoa học viễn tưởng. Trong một thời đại nhất định, con người đã phát triển thành sáu giới tính, không chỉ có nam và nữ.
Ngoài nam và nữ, giữa nam và nữ còn có ba loại giới tính khác là Alpha, Beta và Omega. Bùi Dữ Nhạc đọc đến giữa chừng, gạt qua những mối quan hệ tình cảm phức tạp trong sách, cuối cùng cũng hiểu được thiết lập này.
Alpha có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, là người đứng đầu kim tự tháp.
Beta là người bình thường, cũng là cá thể có số lượng đông nhất.
Omega là hiếm nhất, họ yếu đuối, cần được bảo vệ, bất kể nam hay nữ Omega, đều có kỳ phát tình… thậm chí còn mang thai được.
Mang thai?
Bùi Dữ Nhạc nhìn chằm chằm những từ đó, đầu óc mơ hồ.
Nhưng nói đến khoa học sau này, đàn ông mang thai cũng không phải là chuyện hiếm. Cậu không bận tâm, tiếp tục lật trang.
Thẩm Sính ép Phí Dĩ Táp vào tường, khẽ nâng cằm cậu ta lên, mạnh mẽ hôn xuống.
“…”
Bùi Dữ Nhạc đóng sách lại, hít một hơi sâu, tạm thời để trống suy nghĩ.