Hai giờ chiều, thời tiết ở Hải Thành nóng như muốn nướng cháy người.
Chiếc xe máy đằng sau ngừng chưa tới nửa giờ, ngồi lên đã muốn bỏng mông. Chu Diễn chửi thề một tiếng, dứt khoát quay đầu đứng vào chỗ bóng râm, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi một cuộc.
Nhưng điện thoại đã reo lên trước, trên màn hình hiện lên tên ông bố của cậu - Chu Triều Dương.
Cậu ấn nút từ chối, chưa đến hai giây sau lại bắt đầu reo.
Chẳng khác nào đòi mạng!
Chu Diễn nhíu mày, nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên một tiếng rống: “Cái thằng nhãi ranh này! Có phải lại đi đua xe không?”
Chu Diễn không kiên nhẫn cười lạnh hai tiếng: “Ông quản hơi nhiều rồi đấy, một đứa con còn chưa đủ cho ông quản à? Đừng quên tôi đã bị ông đuổi ra khỏi nhà rồi, ông không có quyền quản tôi.”
“Vậy chắc tao mặc kệ mày?” Chu Triều Dương thời trẻ từng đi bộ đội, nên ngay cả khi làm ăn kinh doanh hay dạy dỗ con cái cũng không thèm vòng vo, quát lớn: “Nếu tao mặc kệ mày, thế tiền trong thẻ mày lấy từ chỗ nào? Ai cho mày chuyển trường hả? Tao nói cho mày biết tao khóa thẻ rồi, để tao phát hiện mày làm mấy việc không đàng hoàng nữa thì xem ông đây có đánh gãy chân mày không!”
Chu Diễn lười nghe ông cằn nhằn, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Ban đầu định hẹn người ra đây, lúc này đã hết sạch hứng thú.
Chỉ còn lại cái bụng đầy lửa giận.
Năm năm trước Chu Triều Dương tái hôn, cưới một nữ Omega tên là Bạch Liễu Hân, tặng kèm thêm một đứa con Alpha miễn phí.
Điều đáng nói là đứa con ruột Chu Diễn này là một Omega, nhưng cậu lại khác với Omega bình thường. Nghe nói lúc còn trong bụng mẹ cơ thể cậu đã không tốt, sau khi phân hoá thì chẳng khác nào Beta bình thường, hay nói cách khác là phát triển không hoàn toàn. Alpha sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến cậu, và ngược lại, cậu cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến đối phương.
Nhưng bởi vì cậu là O, nên thậm chí còn không bằng một Beta.
Có vẻ đây là nguyên nhân trực tiếp khiến Chu Triều Dương coi trọng đứa con Alpha miễn phí kia.
Đứa con miễn phí kia tên là Thư Hàng, có tiếng là mặt người dạ thú, không phải theo nghĩa tốt, mà đơn giản chỉ là một tên cặn bã.
Kỹ thuật diễn phải gọi là đỉnh của đỉnh.
Chu thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, tính tình không tốt lắm, đối mặt với người “anh trai” lớn hơn mình 5 tuổi này, lúc nào cũng nổi giận đùng đùng, cuối cùng ngược lại bị ông bô mình đánh.
Một tháng trước ông bô bảo cậu cút ra khỏi nhà, cho nên cậu cút luôn.
Cút không một chút nào lưu luyến.
Giữa tiết hè khô nóng, đường lớn vắng tanh không bóng người.
Chu Diễn cất điện thoại vô túi, đi vào một cửa hàng tiện lợi cách đó năm mươi mét, khí lạnh phả vào mặt lập tức làm dịu cơn lửa giận trong người xuống.
Cậu mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lạnh.
Trước quầy tính tiền là một nữ sinh, vốn đang chơi điện thoại, liếc mắt nhìn đồ uống trên quầy: “5 tệ.”
Chu Diễn theo thói quen tính móc thẻ ra.
Nữ sinh kia bảo: “Xin lỗi… Chỗ chúng tôi không trả tiền bằng thẻ.”
Giọng nói cô càng về sau càng nhỏ, còn ngây người nhìn Chu Diễn, bị cậu nhìn lại thì đỏ mặt.
Chủ yếu là do Chu Diễn lớn lên quá đẹp.
Nếu như cậu không nói, người bình thường sẽ tưởng cậu là một Beta, cao tầm 1m78, vóc dáng cao gầy, các đường nét ngũ quan không chê vào đâu được. Hơn nữa cậu vốn rất trắng, chính là loại dù có phơi mình nguyên hè, chỉ cần tránh nắng hai tháng là trắng lại bình thường. Đã thế còn nhuộm một đầu tóc vàng chói mắt, đứng trong đám người trông nổi bật vô cùng.
Dù sao danh tiếng tiểu thiếu gia nhà hào môn cũng không phải nói suông.
Cậu cúi đầu mò túi nửa ngày, chỉ móc ra được 2 đồng tiền xu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
Nữ sinh thấy cậu không có tiền mặt, vội vàng nói: “Không cần không cần, coi như tôi tặng cậu.”
Chu Diễn không lên tiếng, đang định lấy điện thoại trả, bên cạnh bỗng xuất hiện một tờ 100 tệ.
“Tiểu Diễn.” Người đó gọi cậu.
Chu Diễn nhìn Thư Hàng không biết chui từ đâu ra, cau mày nói: “Lấy lại tiền đi, tôi tự trả.”
Thư Hàng cao hơn Chu Diễn một chút, phong cách ăn mặc trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, vừa tốt nghiệp đại học đã chạy theo Chu Triều Dương, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, ở trước mặt cậu lại càng giữ hình tượng anh trai tốt không bao giờ bị phá vỡ.
Giống như hiện tại, anh ta kiên quyết đẩy tiền qua, nói với Chu Diễn: “Tiểu Diễn, đừng giận dỗi nữa. Hôm nay anh tới tìm em, chính là muốn đưa em về nhà.”
Chu Diễn cười lạnh liếc nhìn: “Về nhà? Nhà ai?”
Thư Hàng cau mày: “Anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng mà Tiểu Diễn, chú đã đóng băng hết thẻ của em rồi. Khách sạn em ở lúc trước cũng không ở được nữa, không về nhà thì em tính đi đâu?”
Chu Diễn không nói gì, cầm đồ uống ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, khiến cho lửa giận trong lòng bắt đầu trào lên, Thư Hàng còn theo sau cậu, tiếp tục lải nhải: “Đưa em về nhà cũng là ý của chú, chú rất lo lắng cho em, em lại sắp lên cao trung rồi, chú…”
Chu Diễn đột nhiên dừng chân, xoay người, đè Thư Hàng lên bức tường bên cạnh.
Cậu lạnh lùng nói: “Thư Hàng, tôi không quan tâm anh nghĩ gì mà lại đến tìm tôi, cũng không quan tâm anh gọi Chu Triều Dương là chú hay ba. Chỗ này chỉ có hai chúng ta, không cần phải diễn nữa, còn dám bám theo là tôi tẩn cho đấy.”
Sắc mặt Thư Hàng bình tĩnh, qua hai giây đột nhiên cười một tiếng.
Anh ta đứng thẳng lại, chỉnh sửa cổ áo mình, nhìn Chu Diễn nói: “Tôi đã nói hết điều cần nói rồi, làm như thế nào là tuỳ cậu.” Anh ta cầm một tờ danh thϊếp, đút vào túi cậu, cười nói: “Tôi biết cậu chắc chắn ngại mở miệng đòi tiền chú, nếu ở trường học không nổi nữa, nhớ gọi điện cho anh nhé, em trai.”
Nói xong, Thư Hàng lập tức đi thẳng tới chiếc xe đậu ở ven đường từ sáng sớm, đóng cửa rời đi.
Chu Diễn cúi đầu nhìn tờ giấy trong túi, lấy nó ra, tiếp tục đi, rồi quăng nó vào thùng rác bên đường.
Đôi khi cậu cảm thấy may mắn mình không giống Omega bình thường, ít nhất không bị Thư Hàng ghê tởm, càng không bị anh ta ảnh hưởng.
Hiện tại khách sạn không ở được nữa, thời gian cậu sống ở thành phố này thật ra không nhiều lắm, lúc học lớp Một mới lên đây ở, từ nhỏ đã đi theo ông bà, lớn lên ở nhà họ Ninh, bạn bè ở trường cũng không nhiều.
Tới lúc Cao trung khai giảng còn cỡ một tuần nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định hẹn tên Nhị Cẩu Trần Đạc.
Trần Đạc lớn hơn cậu 1 tuổi, là một Omega có mong muốn ngủ với tất cả Alpha ở Hải Thành. Tuy hiện giờ vẫn còn nhỏ, nhưng điều đó cũng không cản được cậu ta khoe khoang về nó. Nói trắng ra, đây chỉ là một tên bốc phét.
Mùa hè này cậu ta ở nhà giúp ba trông tiệm xe máy, đối với những người chơi xe mà nói thì gia cảnh cậu ta không tệ, có điều khá ngốc, không thích học tập, là kiểu người Chu Triều Dương ghét nhất.
Hoàn toàn khác với những tên thiếu gia mà Thư Hàng kết giao.
“Ấy, thiếu gia, sao tự nhiên lại nhớ đến tôi thế?” Trần Đạc vẫn không đứng đắn như trước.
“Đi ăn cơm.”
“Cậu bao hả?”
“Cậu bao, tôi không có tiền.”
Hai người hẹn 6 giờ tối gặp mặt, Chu Diễn quay về khách sạn trả phòng, tiện tay kiểm tra thẻ của mình.
Quả nhiên, một đồng cũng không xài được.
Tuyệt vời!
Cậu đứng bên đường nhìn balo của mình, ngoại trừ chứng minh thư và điện thoại, toàn thân trên dưới thứ có lẽ đáng giá nhất chính là đôi giày cậu đang mang, của thương hiệu nước ngoài nổi tiếng, trị giá 13888.
Ngay cả chiếc xe cậu đang đi, cũng là của Trần Đạc cho cậu mượn trong kỳ nghỉ hè này đi cho đã ghiền.
Hiện giờ cậu chỉ có một chữ, nghèo.
Chu Diễn đứng ven đường ngậm điếu thuốc, nhưng không châm, vẻ mặt hơi mờ mịt đờ đẫn.
Ngay cả sau khi ra khỏi nhà, cậu cũng chưa từng thấy mờ mịt như bây giờ.
Đến khi một tiếng đùng bất ngờ vang lên bên cạnh cậu, điếu thuốc ngậm trong miệng giật mình rớt xuống
Cậu mất mười giây để phản ứng. Sau đó mới nhận ra, là đâm xe.
Chiếc xe cậu đỗ ngay ngắn tại bên đường bị đâm bay ra ngoài năm sáu mét, một bên kính chiếu hậu bị dập nát, bay qua bồn hoa ven đường, rồi nhanh chóng lăn về dưới chân Chu Diễn.
Răng rắc một tiếng, vỡ tan.
Đệt!
Cũng may không có ai ở phía trước cuộc va chạm này, Chu Diễn phát hiện chiếc xe đâm mình là một chiếc Land Rover. Cửa sổ bên phía người lái mở ra, một nam sinh gầy nhom thò nửa người ra ngoài, nói: “Vãi thật, thằng oắt nào đậu xe ở đây thế?”
“Là bố mày đấy!” Chu Diễn đi tới.
Lửa giận nghẹn một buổi trưa cuối cùng cũng bùng nổ, cậu quát người nọ: “Mày mẹ nó lái xe mắt để trên đỉnh đầu hả?”
Nam sinh này tuổi tác cũng không lớn, thấy thái độ Chu Diễn như thế cũng phát cáu theo: “Mày mẹ nó chửi ai đấy?”
“Tao mẹ nó chửi mày đấy!”
Nam sinh định mở cửa xuống xe, nhưng người ngồi bên ghế lái phụ đã xuống trước cậu ta một bước.
Chu Diễn theo phản xạ có điều kiện nhìn qua.
Liếc mắt thấy người này là một Alpha, hơn nữa còn thuộc cấp bậc cao nhất. Hắn trông vô cùng trẻ tuổi, cao cỡ 1m80 trở lên, đôi chân vừa dài vừa thẳng, ăn mặc giản dị, đội mũ lưỡi trai màu đen đè xuống thấp, sống mũi cao thẳng.
Tay phải của hắn cầm điện thoại chống lên nóc xe, nhướng mày nhìn Chu Diễn: “Giận ghê thế?”
Chu Diễn vô cùng tức giận.
Sao cậu có thể không tức giận được?
Chiếc xe này của Trần Đạc đã được cải tiến, cậu thèm nhỏ dãi đã lâu, đương nhiên biết sau khi bị hư tổn phải bồi thường bao nhiêu.
Hiện giờ cậu đã trắng tay rồi, chẳng lẽ phải bán thân lấy tiền trả sao? Hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày, đệt mợ nó chứ!
Cậu đen mặt đứng tại chỗ, phun một chữ: “Đền!”
Ban đầu con khỉ ốm kia rống lên: “Với cái thái độ lồi lõm của mày, không đền!”
Sau đó Chu Diễn trực tiếp tiến tới nắm cổ áo tên kia đập vào thân xe. Cậu hiện giờ rất muốn đánh người. Cực kỳ muốn.
Tuy cậu chỉ là một Omega, nhưng từ nhỏ tới lớn không ít lần bị Chu Triều Dương lôi ra tập luyện, kinh nghiệm thực chiến phong phú, dư sức đối phó với cái tên trước mặt này.
Thế nhưng rất nhanh cổ tay cậu bị bàn tay khác nắm lấy. Chu Diễn buông cổ áo tên kia ra, muốn trở tay vặn bàn tay đó lại.
Nhưng cậu đã tính sai, giá trị vũ lực của người nọ so với tên gậy trúc trước mặt cao hơn nhiều, cậu không thể lay chuyển được. Cánh tay người nọ khẽ dùng sức, vây Chu Diễn vào lòng. Chu Diễn định dùng khuỷu tay phản kích, đột nhiên rên một tiếng.
Cơn nhói từ bụng dưới khiến cậu gần như mất hết sức lực, cậu đau muốn ngất đi, phản ứng đầu tiên là tưởng bệnh đau bao tử tái phát, dần dần mới cảm thấy không đúng.
Một loại áp lực áp đảo từ người đằng sau dội xuống người cậu, sau lưng nháy mắt thấm ướt mồ hôi lạnh. Mãi lúc sau, cậu mới phát hiện bàn tay đang cầm lấy cánh tay người đằng sau của mình khẽ run rẩy. Chủ yếu là vì đau.
Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, Chu Diễn thậm chí còn chưa kịp hiểu tình hình, trước mắt đã tối sầm, ngất xỉu.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi mất ý thức chính là, rồi xong, mặt mũi coi như hoàn toàn mất sạch.
Triệu Húc nhìn cậu con trai bất ngờ trở nên yếu đuối, kinh ngạc la lên: “Vãi! Chuyện gì thế này?”
Người này mới hồi nãy còn mặt đầy sát khí, giờ đây đã nhắm mắt, màu môi trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn trên trán dán vài sợi tóc vàng, thoạt nhìn khác hoàn toàn với con người trong chớp mắt sẽ đánh bạn đến cha mẹ nhận không ra.
Tiêu Dịch ôm lấy cậu trai bất tỉnh trong lòng mình, nhận ra có mùi bất thường trong không khí, nhíu mày.
“Mau lái xe.” Tiêu Dịch nói.
Triệu Húc nhất thời chưa phản ứng kịp: “Hả?”
“Lái xe, đưa tới bệnh viện.”
“Ờ ờ ờ.” Triệu Húc vội vàng chạy qua mở cửa xe sau, nhìn Tiêu Dịch bế ngang người đặt vào hàng ghế sau, bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế, lái xe hướng tới bệnh viện.
Vòng qua khúc ngoặt, Triệu Húc nhìn ra đằng sau, nhíu mày nói: “Anh Tiêu, người này chắc không bị gì đâu đúng không?”
Tiêu Dịch gật đầu: “Có vẻ như bị tin tức tố ảnh hưởng, hẳn là không có vấn đề lớn.”
Bị tin tức tố của anh Tiêu ảnh hưởng? Cậu ta ban đầu còn tưởng rằng đối phương là một Beta giống mình.
Triệu Húc liếc mắt nhìn người nằm trong lòng Tiêu Dịch: “Chẳng lẽ cậu ta là…?”
Tiêu Dịch: “Ừ.”
Triệu Húc: “...”
Hình tượng Omega trong ấn tượng của mình không lẽ là ảo giác?