Bạn đã bao giờ hôn ai khác như thế này chưa? (tiếp)
Vừa dứt lời, cậu đã thấy Giản Thượng Ôn vốn đang lười biếng dựa vào người mình lập tức buông tay, không những thế còn nhanh chóng ấn Phỉ Thành xuống tấm thảm bên cạnh. Giữa chừng còn tiện tay kéo áo choàng tắm cho cậu ta, không biết từ đâu lôi ra một chiếc tai nghe úp lên đầu cậu ta. Chưa kịp hoàn hồn, chiếc tay cầm chơi game vừa rồi khiến mình vấp ngã đã nằm gọn trong tay của cậu ta.
Cùng lúc đó, Giản Thượng Ôn đứng dậy, làm động tác im lặng với cậu ta, sau đó mới thong dong đi tới mở cửa.
Phỉ Thành trừng lớn mắt, từ lúc nào mà cửa bị khóa trái vậy?
Thì ra ngay từ đầu Giản Thượng Ôn đã biết người bên ngoài không thể vào được, cũng không thể nào chứng kiến cảnh tượng "bắt gian" gì hết. Chẳng trách anh ta chẳng hề lo lắng, từ đầu chí cuối người lo lắng chỉ có mình mà thôi!
Đúng lúc cậu chàng tóc đỏ tức đến mức muốn nổ tung, Giản Thượng Ôn "cạch" một tiếng mở cửa. Ôn Cẩm và nhân viên chương trình thấy người ra mở cửa là Giản Thượng Ôn đều ngẩn người, không ngờ lại thấy một người của đội Đám Mây từ phòng của thành viên đội Tia Chớp đi ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Cẩm hiện rõ vẻ kinh ngạc: "Anh Thượng Ôn... sao anh lại..."
Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "À, tôi đang rảnh rỗi, điện thoại thì bị tịch thu, cũng không muốn đọc sách, nên mới mượn phòng này chơi game một lát. Vì đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mới kết thúc một ván, tháo tai nghe ra mới biết mọi người đang gọi."
Ôn Cẩm ngẩn người, thì ra là vậy, cậu ta nhìn vào trong phòng.
Phỉ Thành đang ngồi trên thảm len, vừa mới tháo tai nghe xuống, dây tay cầm game loằng ngoằng trên thảm, trông như vừa chơi game xong, còn chưa kịp dọn dẹp. Ngoại trừ hơi thở có chút gấp gáp, tất nhiên là do vừa chơi game xong.
Giản Thượng Ôn đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Vừa hay cậu cũng đến, chơi cùng tôi một ván không?"
Ôn Cẩm ban nãy còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy Giản Thượng Ôn thoải mái mời như vậy, lại cảm thấy bản thân mình quá đa nghi. Anh Thượng Ôn đối xử với cậu ta tốt như vậy, sao cậu tacó thể nghi ngờ anh được!
"Không cần đâu, lần sau em lại đến." Ôn Cẩm vội vàng xua tay: "Anh Dư nói trời sắp tối rồi, mọi người cùng xuống dưới bàn xem tối nay ăn gì, nên em lên gọi hai anh xuống."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Thì ra là vậy, vậy chúng tôi dọn dẹp đồ đạc một chút rồi xuống."
Ôn Cẩm liên tục gật đầu cười, lúc đi còn không quên quay lại cười rạng rỡ với người trong phòng, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu: "Vậy em xuống dưới đợi hai anh nhé, Phỉ Thành, lần sau chúng ta cùng chơi game!"
Phỉ Thành nhận được sự quan tâm của người trong lòng, trong lòng vui như nở hoa, vội vàng gật đầu.
Giản Thượng Ôn đứng bên cạnh nhìn hai chàng trai, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hắt vào hành lang, tạo nên khung cảnh vừa trong sáng vừa lãng mạn. Đôi khi cậu thực sự hiểu vì sao những người đàn ông kia đều thích Ôn Cẩm, cậu ta trong sáng, ấm áp như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm mọi người xung quanh, không hề vướng bụi trần.
Thế giới của cậu ta thật sự rất trong sạch.
Cho nên năm đó, dù bản thân có quỳ gối van xin cậu ta, kể hết những gì mình phải chịu đựng, những chuyện đã xảy ra với mình, thì Ôn Cẩm cũng chỉ cảm thấy sợ hãi, hoang đường, không thể chấp nhận.
Cho nên cậu ta đã đẩy Giản Thượng Ôn ra, như thể muốn hất bỏ thứ gì đó dơ bẩn.
Giản Thượng Ôn đứng ngược sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Cậu đột nhiên rất muốn biết, một khi sự thật được phơi bày, Ôn Cẩm, liệu cậu ta có còn giữ được vẻ ngoài thuần khiết như vậy không?
"Cạch."
Cánh cửa đóng lại.