Kỳ Ngôn ngươi sức lực thật lớn nha (tiếp)
Căn biệt thự trở nên yên tĩnh đến lạ. Hầu hết nhân viên đều ở ngoài vườn, trong nhà vắng tanh vắng ngắt. Sau một hồi tìm kiếm, Giản Thượng Ôn mới tìm thấy phòng bếp. Cậu mở tủ lạnh nhưng không thấy khay đá, trong khi phòng bếp chỉ có một căn phòng nhỏ phía sau là có thể cất giữ đồ. Giản Thượng Ôn không chần chừ bước vào.
Căn phòng tối ôm, yên tĩnh đến đáng ngờ.
Đúng lúc Giản Thượng Ôn với tay lấy chiếc thùng đựng bằng inox trên kệ, một trận tiếng động phát ra từ phía cửa. Chưa kịp quay người lại, cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, ánh đèn bị che khuất bởi một bóng hình cao lớn.
Giản Thượng Ôn giật mình. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cổ tay đã bị người kia bắt lấy, giữ chặt. Cậu bị ép dựa vào bức tường phía sau, giữa hai người chỉ còn cách nhau vài cm.
Giọng nói quen thuộc vang lên, pha chút vội vàng và giận dữ: "Sao em lại ở đây?"
“……”
Vẫn là câu hỏi quen thuộc ấy.
Kỳ Ngôn cúi người nhìn xuống. Giản Thượng Ôn như con thú nhỏ bị giam cầm, bất lực dựa vào l*иg ngực rắn chắc của anh ta. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng nõn càng thêm phần mong manh, yếu đuối. Cổ tay bị Kỳ Ngôn nắm chặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Kỳ Ngôn bỗng dưng như bị bỏng, vô thức nới lỏng tay. Anh ta cúi đầu, nhìn xuống bàn tay nhỏ bé, mềm mại trong lòng bàn tay mình, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười cưng chiều: "Sao lại yếu ớt như vậy?”
Khoảnh khắc ấy, Giản Thượng Ôn cứ ngỡ mình quay trở về nhiều năm về trước. Vẫn là cái nắng nóng gay gắt của mùa hè, cậu bé gầy gò trong chiếc áo sơ mi bạc màu đang cõng người yêu trên lưng, bước vội trên con đường vắng. Cậu nhóc ấy nghe thấy tiếng thở dốc mệt nhọc của người trên lưng thì càng siết chặt tay hơn, sau đó là giọng nói ngang ngạnh vang lên bên tai: "Kỳ Ngôn, sao cậu mạnh thế?"
Mặt trời sau giờ ngọ như một quả cầu lửa khổng lồ, thiêu đốt mặt đất. Căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp như bị hun nóng, không khí đặc quánh lại bởi vì hai người đàn ông im lặng đứng đó mà trở nên ngột ngạt lạ thường.
Giản Thượng Ôn tựa vào kệ gỗ, cảm nhận chút hơi lạnh le lói từ đó truyền đến. Cả người cậu thả lỏng, không hề có vẻ gì là căng thẳng, trái lại còn mang theo chút lười biếng khó tả. Phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói của cậu nhẹ nhàng như gió thoảng, xen lẫn một chút trêu chọc: "Này, đại minh tinh, anh định ôm tôi đến bao giờ đây?"
Kỳ Ngôn giật mình như bị điện giật, vội vàng buông tay ra như thể vừa chạm vào thứ gì đó ghê gớm lắm. Anhta trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ai ôm em? Tôi chỉ là..."
Là cái gì thì Kỳ Ngôn cũng không biết phải giải thích thế nào. Bình thường trước mặt người khác, vị ảnh đế như mặt trời ban trưa này luôn nghiêm túc và lịch thiệp, vậy mà chỉ vài câu nói của Giản Thượng Ôn đã khiến anh ta luống cuống đến vậy.
Giản Thượng Ôn khẽ cười, đưa tay xoa xoa cánh tay mình, thản nhiên đáp: "Ừm, anh nói không phải thì không phải vậy."