Ngươi Rốt Cuộc Còn Có Mấy "Hảo Ca Ca"?!

Chương 6

Gặp lại người cũ

Ôn Cẩm có chút bất ngờ, bởi vì ấn tượng của cậu ta về Phó Cẩn Thành là người lạnh lùng, ít nói, chứ không phải người nhiệt tình như vậy.

Phó Cẩn Thành bước tới chỗ Ôn Cẩm, nhẹ giọng nói: "A Cẩm, em vừa dọn dẹp đồ đạc xong, nghỉ ngơi một chút đi, để anh dẫn Giản tiên sinh đi. Vừa hay anh cũng lên phòng lấy đồ."

Ôn Cẩm bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, hai má ửng đỏ. Cậu ta vẫn chưa quen với sự ân cần chu đáo của Phó Cẩn Thành.

Giản Thượng Ôn giả vờ không nhìn thấy tương tác giữa hai người, cười nói: "Vậy phiền Phó tổng."

Khán giả theo dõi livestream thở phào nhẹ nhõm:

"Thì ra là Phó tổng chỉ ga lăng thôi."

"Làm tôi cứ tưởng Phó tổng thật sự là bạn trai cũ của anh ấy chứ!"

"Chắc chắn là không thể nào rồi."

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng khách, để lại không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Các khách mời thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cho dù Giản Thượng Ôn không hề làm gì quá đáng, nhưng sự xuất hiện của cậu đã khiến bầu không khí căng thẳng hơn.

Hành lang lầu hai rộng thênh thang dẫn đến các phòng ngủ. Giản Thượng Ôn đi theo sau Phó Cẩn Thành, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng cao lớn, trên tay vẫn cầm vali cho cậu. Tuy Phó Cẩn Thành rất lịch thiệp giúp đỡ Giản Thượng Ôn, nhưng suốt quãng đường, họ không hề nói với nhau lời nào. Sự im lặng giữa họ lại càng khiến bầu không khí thêm phần ngột ngạt.

Cũng giống như kiếp trước.

Lúc nào cũng đeo mặt nạ lạnh lùng, xa cách.

Cuối cùng cả hai cũng đã đến nơi.

"Tới nơi rồi." Phó Cẩn Thành lạnh lùng lên tiếng.

Giản Thượng Ôn hồi thần, vươn tay nhận lấy vali từ tay Phó Cẩn Thành: "Cảm ơn Phó tổng."

Khoảnh khắc bàn tay của hai người chạm vào nhau, Giản Thượng Ôn cố tình dừng lại vài giây. Cậu biết Phó Cẩn Thành là người rất kén chọn, mỗi lần chạm vào cậu xong, Phó Cẩn Thành lại phải giữ vẻ mặt bình thản rửa tay ngay lập tức.

Phó Cẩn Thành nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Giản Thượng Ôn vài giây, rồi quay người bước đi mà không nói thêm lời nào.

Giản Thượng Ôn quay sang quay phim, hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào trong được chưa?"

"Vâng." Quay phim gật đầu.

Căn phòng hiện ra trước mắt khi Giản Thượng Ôn xoay nắm cửa. Đó là một căn phòng rộng rãi với hai chiếc giường đơn. Chiếc cửa sổ lớn được mở hé, hướng ra khu vườn xanh mướt bên dưới. Tia nắng chiều rọi vào căn phòng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và yên bình.

"Căn phòng này thật đẹp," Giản Thượng Ôn mỉm cười nói. Cậu rất thích nắng, một điều xa xỉ mà cậu đã không còn được tận hưởng trong một thời gian dài.

Người quay phim không tiện vào theo vì liên quan đến quyền riêng tư của khách mời. "Vậy anh nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ tập trung xuống lầu."

Giản Thượng Ôn gật đầu.

Cánh cửa khép lại, Giản Thượng Ôn vẫn chưa vội dọn đồ. Cậu bước đến bên cửa sổ, thả hồn theo cảnh vật bên ngoài. Bỗng nhiên, tiếng cửa phòng vang lên, một lực đạo mạnh mẽ kéo Giản Thượng Ôn quay lại, ép cậu áp sát vào bức tường lạnh lẽo. Cơn đau nhói buốt từ bả vai truyền đến khiến Giản Thượng Ôn nhíu mày, nhìn rõ người đang giam cầm mình.

Là Phó Cẩn Thành.