Không Nên Yêu Đương Cùng Nhà Đầu Tư

Chương 4: AI (2)

Buổi tối, Nguyễn Tư Trừng về nhà cẩn thận sắp xếp danh thϊếp, gửi email cho một vài ông lớn trong ngành mà cô đã xin được danh thϊếp.

Đến lượt Thiệu Quân Lý, Nguyễn Tư Trừng có chút do dự. Với Thiệu Quân Lý... trong lúc đối phương diễn thuyết thì hai người debate một trận, ở cửa chính hội trường chính lại debate thêm trận nữa, cuối cùng tuy có trò chuyện trong một nhóm người, nhưng hai người không trao đổi gì với nhau.

Thôi, gửi đi.

Nguyễn Tư Trừng viết: [Sếp Thiệu, xin chào. Rất vui được gặp anh tại hội nghị AI, tôi cũng rất thích bài thuyết trình "Trí tuệ nhân tạo 2.0". Đây là email cá nhân của tôi, hy vọng có thể giữ liên lạc. Khoa học Kỹ thuật Bành Phái, Nguyễn Tư Trừng.]

Bên kia, Thiệu Quân Lý nhìn thấy, tiện tay định xóa.

Khi con chuột di chuyển đến "Xóa" thì anh lại dừng lại, thu hồi, di chuyển đến danh mục "Đề phòng bất trắc".

Trở lại Bành Phái sau ba tuần, sếp Vương Tư Nhậm của Nguyễn Tư Trừng triệu tập một cuộc họp.

Người tham dự cuộc họp có Nguyễn Tư Trừng, Sơ Nhan, Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai

Sơ Nhan đã theo tổ bốn tuần. Không ngoài dự đoán, cô ta căn bản không hiểu nhiều về lĩnh vực này, việc thì cực kỳ nhiều, cái gì cũng không đồng ý, bản thân lại không có chủ ý.

Nguyễn Tư Trừng cũng đã học được cách khôn hơn, trước tiên đưa ra vài ý tưởng tồi, bị Sơ Nhan cằn nhằn một hồi, sau đó đưa ra kế hoạch ban đầu, để đối phương cuối cùng chấp nhận, thể hiện bản lĩnh.

Sơ Nhan cả tháng trời mới viết được 1 cái change list, trong khi Nguyễn Tư Trừng viết được 50 cái, Chu Thiên Cầu 10 cái, Hình Tiếu Giai 20 cái. Tuy nhiên, Sơ Nhan thích nhất là họp riêng với từng sếp, không chỉ hẹn Vương Tư Nhậm, thậm chí còn có cả sếp của Vương Tư Nhậm, sếp của sếp Vương Tư Nhậm, gán tất cả công lao của dự án cho bản thân. Nguyễn Tư Trừng thật sự muốn gửi tin "Sơ Nhan cả tháng trời mới viết được 1 cái change list" vào trong nhóm.

Trong phòng họp, Vương Tư Nhậm nói: "Cuộc họp hôm nay... chủ yếu là để cho mọi người hiểu rõ trách nhiệm của mình. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng do dự rất lâu, khó chịu rất lâu, cuối cùng quyết định, sau này phần "Nhận dạng hình ảnh 3D" sẽ do Sơ Nhan phụ trách báo cáo."

Biểu cảm của Nguyễn Tư Trừng thậm chí không thay đổi.

Cô đã biết điều đó từ trước.

Nhưng chỉ mới một tháng thôi.

Sơ Nhan có vẻ ngoài trẻ trung, rất dễ thương, mặt tròn, có thịt, da trắng tóc đen, mái bằng, thích mặc áo phông quần jean, còn Nguyễn Tư Trừng thì ngay từ ngày đầu tiên đi làm đã rất chuyên nghiệp. Sơ Nhan nói: "Cảm ơn sếp, em nhất định sẽ cùng Tư Trừng, Thiên Cầu và Tiếu Giai hoàn thành nhiệm vụ thật tốt."

Chu Thiên Cầu và Hình Tiểu Giai đều rất bối rối.

Nguyễn Tư Trừng dù có thể hòa nhập với xã hội đến đâu thì lúc này cũng lười cười giả tạo, mắt lim dim, không nói một lời, hai tay mân mê cốc nước, tỏ vẻ chán nån.

May mắn thay, cấp 6 và cấp 7 tổ hợp tác đều đã hứa "ủng hộ hết mình" cô thăng chức, ngay cả khi không làm leader, cô cũng có thể đọ sức.

Vương Tư Nhậm nói thêm vài câu, tuyên bố tan họp, bảo Sơ Nhan gửi email cho các bên liên quan, lại nói: "Nguyễn Tư Trừng, cô ở lại một chút."

Sếp đã an ủi Nguyễn Tư Trừng hơn mười phút, giải thích với cô: "Tư Trừng, hiện tại leadership của Sơ Nhan tốt hơn một chút, việc trao đổi thông tin với cấp trên rất suôn sẻ, vì lý do này, việc cô ấy báo cáo sẽ có lợi cho dự án hơn..."

"Tôi cũng biết cô muốn thăng chức, vì vậy cần thân phận leader này. Nhưng với tư cách là sếp, tôi không thể vì cô muốn thăng chức mà gây thêm trở ngại cho dự án, tôi phải phán đoán một cách lý trí."

Đột nhiên đứng trên cao.

"Tôi hiểu." Nguyễn Tư Trừng mềm lòng, dù sao cãi nhau cũng không có lợi ích gì, chi bằng nuốt nước mắt vào trong, nhân cơ hội này xin xỏ một chút, cô nói: "Chuyện leader tôi không có ý kiến gì, tuân theo sự sắp xếp. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn thử thăng chức vào tháng 3 năm sau. Cô có thể hỗ trợ ở những chỗ khác không? Cuối cùng có thể thăng chức thì thăng, không thể thăng thì thôi." Giọng điệu của cô tha thiết, biểu cảm chân thành.

Cô cũng không nhất thiết phải làm leader. Sau khi phỏng vấn, cấp 6 Bối Hằng, cấp 7 Tiền Nạp nói rằng họ sẽ "ủng hộ hết mình", cô còn có thưởng, cũng không tệ lắm.

Chỉ có hai việc cần Vương Tư Nhậm làm, đều không ảnh hưởng đến dự án "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt".

Một là khi chấm điểm đừng cho điểm quá thấp. Tại Bành Phái, "điểm của sếp" mỗi nửa năm cũng rất quan trọng để thăng chức. Nói cách khác, hai lần đánh giá tiếp theo ít nhất cần một điểm 4 và một điểm 5, tốt nhất là cả hai đều là 5 điểm. Nguyễn Tư Trừng hiểu rõ trong lòng, dựa vào những đóng góp của cô thì hai điểm 5 là không quá khó khăn.

Thứ hai là khi đi theo quy trình thì chọn "ủng hộ". HR sẽ hỏi sếp "có ủng hộ Nguyễn Tư Trừng xin thăng chức không", 5 lựa chọn sau: ủng hộ nhiệt tình, ủng hộ, bình thường, không ủng hộ, phản đối kịch liệt. Chọn ủng hộ nhiệt tình và ủng hộ có thể không có tác dụng - HR không mấy khi tham khảo ý kiến của sếp trực tiếp của người xin, tuy nhiên, nếu sếp trực tiếp của người xin chọn không ủng hộ và phản đối kịch liệt thì việc thăng chức là không thể nào xảy ra.

Nguyễn Tư Trừng nghĩ: Chuyện này chắc không có vấn đề gì, quá đơn giản. Cô không biết Vương Tư Nhậm đang tính toán gì, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có thể đối phương muốn đào tạo Sơ Nhan làm cánh tay phải, vì thể giúp đỡ cô ta trưởng thành, dù sao Sơ Nhan nghe lời còn bản thân cô thì không nghe lời.

Vương Tư Nhậm hơi ngẩn người, mím môi, mở miệng nói: "Tôi không cho rằng đến tháng 3 năm sau cô đã có thể sẵn sàng."

Nguyễn Tư Trừng mở to mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Sếp của cô, Vương Tư Nhậm, vừa mới tuyên bố rõ ràng - chị ta không ủng hộ!!!

Bản thân cô căn bản không cần chị ta làm gì, chỉ là việc nhỏ thôi, vậy mà chị ta không ủng hộ!!!

Chị ta không ủng hộ, Tiền Nạp, Bối Hằng có ủng hộ hết mình cũng vô dụng! Bản thân sếp người xin chọn "phản đối kịch liệt", HR nào thiếu não sẽ thông qua đơn xin???

Tại sao???

Nước mắt Nguyễn Tư Trừng suýt trào ra khỏi hốc mắt, đảo quanh, cô cố gắng kìm nén nhưng không thể nhịn được, cuối cùng rơi xuống một giọt.

Khóc rồi.

Khóc ở nơi làm việc, khóc trước mặt sếp, thật không chuyên nghiệp.

"Xin lỗi." Nguyễn Tư Trừng nghẹn ngào đứng dậy, không quên đẩy ghế da vào gầm bàn, cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng họp sáng sủa.

Tôi muốn đi, tôi không làm nữa, cô vừa khóc vừa nghĩ: Mẹ kiếp "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt", mẹ kiếp trí tuệ nhân tạo, mẹ kiếp tạo phúc lợi cho nhân loại, mẹ kiếp thay đổi thế giới.

Sao lại có chuyện này.

Cô không thể nào khiếu nại cấp trên, bởi vì đối phương tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc sử dụng người của Vương Tư Nhậm, nhiều nhất là mọi người đều không vui.

Nguyễn Tư Trừng không quay lại vách ngăn, mà thất hồn lạc phách đi xuống cầu thang, đẩy cửa bước vào sân. Chỉ cần nhớ lại câu nói "Tôi không cho rằng đến tháng 3 năm sau cô đã có thể sẵn sàng" là cô lại cảm thấy buồn nôn, như ngửi thấy mùi chua thối của đầu lưỡi thô ráp trong miệng.

Buổi sáng tháng 3 vẫn còn hơi se lạnh. Mặt trời treo trên cành cây trơ trụi, phủ lên các tòa nhà một lớp ánh sáng trắng mỏng manh.

Nguyễn Tư Trừng chậm rãi đi bộ, bình tĩnh lại. Công ty rất lớn, hàng chục tầng lầu, vô số nhân viên ra vào. Hai bên đường nhỏ có rất nhiều cây xanh, có hoa có cỏ, còn có mô hình sản phẩm trọng điểm của công ty.

Cảm nhận kỹ hơn, trong gió cũng có chút ấm áp. Nguyễn Tư Trừng hít thở một lúc, cảm thấy khá hơn, sờ sờ mặt, khô rồi, quay lại tòa nhà thuộc về bộ phận Y tế.

Chu Thiên Cầu và Hình Tiếu Giai rất lo lắng, rõ ràng muốn hỏi nhưng không dám hỏi. Nguyễn Tư Trừng biết Chu Thiên Cầu và Hình Tiếu Giai đang nhìn, Vương Tư Nhậm và Sơ Nhan cũng đang nhìn, giả vờ bình tĩnh bắt tay vào làm việc.

Chiều hôm đó, khoảng năm sáu giờ, Vương Tư Nhậm lại gọi Nguyễn Tư Trừng đến nói chuyện riêng.

"Tư Trừng," Giọng điệu của Vương Tư Nhậm dịu dàng, "Hình như cô đang không được vui, tôi muốn giải thích thêm một chút. Tháng 3 năm sau thực sự là quá vội vàng. Kỹ thuật của cô không có vấn đề gì, nhưng leadership vẫn cần phải nâng cao. Trở thành cấp 6 đồng nghĩa với việc trở thành quản lý, boss, dẫn dắt cả nhóm vài chục người, có thể sẽ không giống như cô nghĩ. Tôi sẽ giúp đỡ, dốc hết sức, tháng 3 năm sau nữa chúng ta sẽ nộp đơn xin."

"..." Nguyễn Tư Trừng hỏi, "Tháng 3 năm sau nữa?"

"Đúng vậy, chuẩn bị thêm một năm nữa." Vương Tư Nhậm tự tin nói, "Dự án tiếp theo tôi sẽ tuyên bố để cô phụ trách phần cốt lõi."

"Nhưng dự án tiếp theo..." có thể sẽ không tốt như "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt".

"Tôi có kế hoạch cho việc thăng chức của cô." Vương Tư Nhậm nói, "Chính là tách phần kỹ thuật và phần leadership ra. "Nhận dạng hình ảnh 3D" của "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" này có thể chứng minh kỹ thuật, dự án tiếp theo - bất kể là gì, có thể chứng minh leadership, như vậy cũng có thể thăng chức, 99% không có vấn đề gì. Còn Sơ Nhan, kỹ thuật bình thường, cần phải bổ sung bằng strong leadership, dự án này tương đối phù hợp. Tôi đứng trên góc độ của sếp để nghiên cứu tổng thể mọi người."

"Tư Trừng, chỉ là thêm một năm nữa thôi, rất ngắn."

"..." Nguyễn Tư Trừng nói, "Cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng."

Trong nháy mắt cô có chút mê mang.

Chẳng lẽ thật sự, leadership của mình vẫn chưa đủ? Mình quá tích cực, quá cấp tiến? Tháng 3 năm sau nữa mới là thời điểm thích hợp hơn?

Cô còn có thể tiếp tục tin tưởng sếp của mình không?

Cô không biết.

Giống như có hy vọng, lại giống như không có hy vọng.

Sau cuộc nói chuyện, Nguyễn Tư Trừng lại mơ màng hồ đồ làm việc thêm hai tuần.

Đi hay không đi?

Nếu đổi tổ, cũng không thể thăng chức vào tháng 3 năm sau, tháng 3 năm sau nữa cũng khó nói. Cô đã làm việc ở tổ hiện tại được ba năm, 4 lên 5 mất hai năm, 5 lên 6... ban đầu dự định là hai năm, bây giờ xem ra là 3 năm.

Tuy nhiên, 5 lên 6 vốn đã khó khăn hơn 4 lên 5 rất nhiều, nếu tháng 3 năm sau nữa thực sự có thể thông qua, cũng không sao.

Chỉ là, vẫn là câu hỏi đó - có thể tiếp tục tin tưởng sếp của mình không?

Nghĩ đến hói đầu.

Cô muốn dùng trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ để ủi phẳng những nếp nhăn đáng ngờ đó nhưng không thể làm được.

Hôm nay, Nguyễn Tư Trừng đi ăn cơm với Bối Hằng, cấp 6 của tổ hợp tác.

Bối Hằng nhặt nhạnh trong hộp salad, trông như một cậu bé tinh tế tuyệt vời, vô tình nói: "Đúng rồi, sếp của chị và sếp của em cũng đang ăn cơm ở đây."

Nguyễn Tư Trừng: "Hả?"

"Sếp của chị muốn xin thăng chức lên 7 vào tháng 3 năm sau."

"..." Một quả cà chua bi nhỏ rơi khỏi đũa, Nguyễn Tư Trừng nhặt lên, hỏi: "Sếp của tôi muốn xin thăng chức vào tháng 3 năm sau?"

"Đúng vậy, muốn Tiền Nạp viết nhận xét."

"..."

Cảm thấy vô cùng khó hiểu, Nguyễn Tư Trừng chợt nhớ lại, khi Vương Tư Nhậm chê bai tầm nhìn và toàn cục của mình không được, cô không phục, nói "Dự án "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" này là do tôi đề xuất đầu tiên mà", và Vương Tư Nhậm trả lời là "Sao lại là cô đề xuất? Rõ ràng là do tôi nghĩ ra."

Tay Nguyễn Tư Trừng bắt đầu run rẩy.

Giống như có một con ong bắp cày chui vào tai, không phải một con, mà là cả một đàn, rất nhiều cánh đập lên đập xuống phát ra tiếng vo ve.

Chẩn đoán sớm bệnh về mắt, dự án do cô đề xuất, khung sườn do cô thiết kế, timeline do cô lập kế hoạch, core code do cô viết, Vương Tư Nhậm muốn lấy đi để thăng chức lên 7.

Đã muốn dùng "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" để thăng chức lên 7, thì đương nhiên phải thổi phồng công lao của mình một cách tối đa. Cũng có thể đoán được, tài liệu xin việc sẽ không viết "Nhân viên Nguyễn Tư Trừng đã làm tất cả những việc mà sếp nên làm, tôi nhàn rỗi."

Vương Tư Nhậm đã ở cấp 6 suốt 6 năm, lý do không gì khác, năng lực không đủ, bình thường căn bản không thể giành được bất kỳ dự án nào, bây giờ "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" này do Nguyễn Tư Trừng đề xuất, Vương Tư Nhậm đi xin, cuối cùng mới có việc để làm.

Có lẽ vì bị ngược đãi nhiều quá, sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Tư Trừng lại cảm thấy cũng không sao.

Chẩn đoán sớm bệnh về mắt, cô không tranh nữa, không tranh với Vương Tư Nhậm, cũng không tranh với Sơ Nhan, cứ để cho họ đi.

Cô lại suy nghĩ về việc thăng chức vào tháng 3 năm sau nữa.

Rốt cuộc có đáng tin cậy hay không???

Bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, Nguyễn Tư Trừng lại nhìn thấy Hình Tiếu Giai đang ngẩn người. Hoàng hôn dần dần phủ lên tường, anh ta mặc áo hoodie, hai chân ngắn điên cuồng rung, đôi mắt ẩn sau cặp kính dày cộp như đang nhìn màn hình lại như đang nhìn vào khoảng không.

Nguyễn Tư Trừng "bốp" một cái đánh vào gáy anh ta, hỏi: "Sao vậy?"

"Híc, sếp bảo tôi đừng nói, nhưng tôi nhịn không được." Hình Tiếu Giai thực sự uất ức, "Tôi muốn xin thăng chức bây giờ, từ 4 lên 5, nhưng sếp Vương Tư Nhậm của chúng ta nói... năng lực của tôi chưa đủ, đợi thêm một chút, tháng 3 năm sau nữa sẽ giúp tôi lên."

"???" Nguyễn Tư Trừng nói, "Rõ ràng anh đủ trình độ lên 5 rồi mà."

"Tôi biết, thật khó hiểu."

"Chị ta muốn làm gì?"

Vừa hỏi xong, đột nhiên, cô cảm thấy như một thùng nước đá dội xuống đầu!!!

Bừng tỉnh.

Đúng vậy... tất cả bọn họ đều biết sếp không có năng lực, chẳng lẽ sếp lại không biết?

Không, chị ta biết.

Vương Tư Nhậm hiểu rất rõ - chỉ cần Nguyễn Tư Trừng hoặc Hình Tiếu Giai hoặc Chu Thiên Cầu được thăng chức, lập tức sẽ rời khỏi tổ này.

Điều bi thảm nhất trong môi trường công sở chính là theo một người sếp không có năng lực. Nếu sếp không có mối quan hệ, không có nguồn lực, không có ý tưởng, không có dự án, thì bạn sẽ không có tương lai.

Vì vậy, Vương Tư Nhậm dùng "thêm một năm nữa sẽ cho bạn thăng chức" để giữ người, dù sao đào tạo người mới cũng cần một khoảng thời gian, nhân viên giỏi đến mấy cũng không thể ngồi xuống là làm được ngay.

Mọi người không vui, nhưng Vương Tư Nhậm không quan tâm. Nguyễn Tư Trừng và Hình Tiếu Giai được thông báo phải đợi thêm một năm, trong lòng tất nhiên rất ức chế, tuy nhiên muốn thăng chức thì phải cắn răng ở lại, nghĩ trong đầu rằng "nhịn một chút, chờ thăng chức lập tức chuồn" mà tiếp tục làm việc, bởi vì so với việc trì hoãn thăng chức một năm trong tổ này, đến tổ mới bắt đầu lại từ đầu có vẻ khó khăn hơn.

Có mồi nhử này, Nguyễn Tư Trừng ít nhất cũng phải làm thêm hai năm, Hình Tiếu Giai ít nhất cũng phải làm thêm một năm.

Và đến thời điểm đã hẹn, liệu có thể có kết quả tốt không?

Chưa chắc.

Vương Tư Nhậm rất có thể lại có lý do để kéo dài thời gian cho cấp dưới thêm một năm nữa.

Nếu đến tháng 3 năm sau Vương Tư Nhậm có thể thành công thăng chức lên 7, thì tháng 3 năm sau nữa Nguyễn Tư Trừng còn có chút hy vọng, nếu không thì tuyệt đối không thể.

Nguyễn Tư Trừng là nhân viên giỏi có nhiều ý tưởng nhất trong tổ này. Thông thường, một tổ mạnh thì sếp lên một cấp, nhân viên cũng lên một cấp, sếp lại lên một cấp thì nhân viên cũng lại lên một cấp.

Nhưng Vương Tư Nhậm không có năng lực, không thể lên được 7, vậy thì đương nhiên chị ta sẽ ngăn cản cấp dưới cùng cấp với mình. Bởi vì một khi Nguyễn Tư Trừng lên đến cấp 7, chắc chắn sẽ rời đi, và giống như bản thân chị ta, tự kéo tổ của mình ra khỏi tổ lớn "AI y tế- Hình ảnh", tranh giành tài nguyên với chị ta.

Nguyễn Tư Trừng có năng lực, chị ta sợ tranh không lại. Bây giờ, trong tổ lớn "AI y tế- Hình ảnh" này chỉ có 6 tổ nhỏ, Vương Tư Nhậm đều không giành được dự án, nếu thêm một đối thủ cạnh tranh thì chị ta càng không giành được.

Còn việc giữ chân Nguyễn Tư Trừng, dùng mồi nhử để giữ cô, thì chứng tỏ, không những không có đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, đồng thời Nguyễn Tư Trừng để thăng chức chắc chắn sẽ dốc hết sức để nghĩ thêm dự án, như vậy thì cuộc sống của Vương Tư Nhậm trong công ty sẽ dễ dàng hơn một chút.

Chị ta phải ngăn cản bước tiến của Nguyễn Tư Trừng.

Nói "năng lực không đủ để lên 6" thì phải tìm lý do. Kỹ thuật của Nguyễn Tư Trừng ai cũng không thể phủ nhận, vì vậy chị ta tìm cớ "leadership" ảo tung chảo.

Vương Tư Nhậm không biết ý đồ nhỏ của Sơ Nhan sao? Không biết Sơ Nhan muốn không lao động mà hưởng thụ sao?

Chị ta biết, nhưng chị ta chọn xuôi theo.

Là sếp, chị ta hiểu rõ Sơ Nhan là người như thế nào, nhưng để chứng minh Nguyễn Tư Trừng leadership không được, chị ta vẫn đưa ra rất nhiều ví dụ do Sơ Nhan cung cấp, đại loại như "mối quan hệ giữa các cá nhân", đại loại như...

Nói chung, chị ta cứ theo quyển sổ tay của công ty mà liệt kê, từng điều từng điều phủ định, biến Nguyễn Tư Trừng làm rồi nói thành không làm, không làm nói thành làm rồi. Còn về khoản "tầm nhìn xa", không thể cho Sơ Nhan, thì cho chính mình.

Nguyễn Tư Trừng cuối cùng cũng nhận ra điều này một cách muộn màng.

Lý do khiến cô chật vật, là vì cô mạnh. Sếp của cô sợ cô, dùng cô, ỷ lại cô.

Trong thế giới của kẻ yếu, mạnh là tội lỗi.

Cô nên đến một môi trường xuất sắc hơn.