Buổi sáng, Nguyễn Tư Trừng pha cho mình một tách cà phê, quay lại vách ngăn chật hẹp, nhấp một ngụm, đầu lưỡi chuyển động, cảm thấy hơi đắng, bèn đặt sang một bên không đυ.ng đến nữa. Cô chỉnh lại màn hình, lại chỉnh lại bàn phím, mười ngón tay bắt đầu gõ code cành cạch.
Nguyễn Tư Trừng là dân IT, còn được gọi coder, "sư tử bao vây", nghiêm túc hơn thì là "kỹ sư phần mềm", tốt nghiệp thạc sĩ được 3 năm, thăng chức 1 lần cách đây 2 năm, hiện tại là cấp 5.
Cô làm việc tại "Khoa học Kỹ thuật Bành Phái", một trong ba gã khổng lồ Internet trong nước, cùng với hai công ty khác được gọi là "PAY", trong đó Bành Phái là P, Ái Vị là A, Dương Thanh là Y. PAY, nghe xem này, thật là khí thế, bên trong như có ánh sáng vàng vạn trượng.
Chuyên ngành nghiên cứu sinh của cô là trí tuệ nhân tạo. Nói ra cũng là do may mắn, tám năm trước, tức là năm 2010, thứ này còn chưa hot lắm, nhưng một giáo sư khoa máy tính Đại học J trùng hợp đi ăn máng khác ở Đại học P, cô liền nhiệt tình làm quen, mà giáo sư đó vừa đến trường mới, khoa mới, trời đất xa lạ, sợ không được phân học sinh tốt, nên khi Nguyễn Tư Trừng bảo đảm sau đại học, ông đã giúp đỡ, thu nhận cô vào dưới trướng mình.
(*) Bảo đảm sau đại học: được nhận vào sau đại học mà không cần thi đầu vào
Vì vậy, mặc dù dốt đặc cán mai về AI, nhưng để vào Đại học P, Nguyễn Tư Trừng vẫn cắn răng, học, không ngờ sau khi tốt nghiệp, phong vân đột biến, trí tuệ nhân tạo hot đến mức bỏng cả tay, ông chủ đáng thương năm đó của cô giờ đây đã trở thành người mà học sinh bình thường đánh vỡ đầu cũng không thể cướp được.
Nguyễn Tư Trừng có một đặc điểm, đó chính là việc nhỏ rất xui xẻo, việc lớn lại rất may mắn.
Làm việc đến trưa, Nguyễn Tư Trừng đến căng tin công ty ăn cơm, quay lại thấy mấy bạn nhỏ cấp 4 trong tổ dự án ôm hộp cơm như chim cút, co ro trước máy tính xem livestream, Nguyễn Tư Trừng liếc mắt nhìn, phát hiện là buổi họp báo của tập đoàn Dương Thanh, một trong ba gã khổng lồ Internet.
Đúng rồi, Nguyễn Tư Trừng nhớ ra, hôm nay Dương Thanh ra mắt sản phẩm chữa bệnh AI mới, dùng để sàng lọc ung thư ruột.
"A a a a!" Bạn nhỏ cấp dưới - Chu Thiên Cầu, cấp 4, ôm mặt kêu lên, "Phó chủ tịch mới của Dương Thanh đẹp trai quá đi mất!"
"..." Là một con chó độc thân 27 tuổi, không mê trai chút nào căn bản là điều không thể, nghe thấy tiếng "A a a" của Chu Thiên Cầu, Nguyễn Tư Trừng cũng thò lại gần xem, thấy trong máy tính, trước màn hình khổng lồ, một người đàn ông tay trái cầm mic, ung dung tự tại, tay phải đút túi, thỉnh thoảng đi vài bước, thỉnh thoảng đứng trên bục, hình ảnh trên màn hình lớn chiếu lên mặt anh những ánh sáng rực rỡ.
Đẹp trai, Nguyễn Tư Trừng không thể không thừa nhận. Khuôn mặt và vóc dáng không thua kém bất kỳ ngôi sao nào, cao lớn oai phong, vai rộng ngực nở, hai chân dài miên man, ngũ quan có phần kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, môi hơi mỏng, đang thở ra câu: "Bác sĩ Dương Thanh đối với việc định vị khối u trực tràng theo thời gian thực có độ chính xác đạt tới 95,0%, khả năng phân biệt ung thư theo thời gian thực có độ chính xác đạt tới 97,5%..."
"Đẹp trai đấy," Mặc dù cao hơn Chu Thiên Cầu và những người khác một cấp, nhưng Nguyễn Tư Trừng lại rất thân thiết với họ, "nhưng không phải là thái tử gia sao?"
"Đúng rồi," Chu Thiên Cầu nói, "Phó chủ tịch mới tên Thiệu Quân Lý, con trai độc nhất của chủ tịch Dương Thanh. Nhưng mình vừa tra mạng, anh ấy rất giỏi đấy. Cử nhân Berkeley, tiến sĩ Stanford, còn học thêm hai bằng thạc sĩ, một bằng truyền thông với một bằng gì đó, sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại Google Brain trong bốn năm, mỗi năm thăng chức một lần, khi rời đi đã là cấp giám đốc rồi. Về nước lại tiếp tục làm việc tại tập đoàn gia đình Dương Thanh trong hai năm, vừa mới nhậm chức phó chủ tịch, phụ trách Internet Plus, mà chỉ mới hơn 30 tuổi thôi, huhu."
AI y tế trong Internet Plus của Dương Thanh thuộc về Internet Plus Y tế, ngoài cái này ra còn có Internet Plus Giáo dục, Internet Plus Gia đình... đều do Thiệu Quân Lý phụ trách.
Hình Tiếu Giai, người xuất thân từ nông thôn trong tổ, khinh thường: "Bố mẹ lợi hại, bản thân chưa chắc đã lợi hại. Quyên góp hai tòa nhà cho Berkeley và Stanford, còn không vào được sao? Còn Google, có thể là đang hợp tác với Dương Thanh, thu nhận một đứa con trai còn không đơn giản sao."
Chu Thiên Cầu: "Thật chua thật chua..."
Hình Tiếu Giai vẫn không ngừng: "Đẹp trai cũng là chuyện bình thường, mẹ anh ta là ngôi sao điện ảnh."
Chu Thiên Cầu: "Quá chua..."
"Không hề."
Nguyễn Tư Trừng lại lặng lẽ nghe Thiệu Quân Lý công bố số liệu, cuối cùng, cô nói: "Độ chính xác đã đạt 97,5%, Dương Thanh quả thực là mạnh ngang ngửa Bành Phái."
"Cũng tạm thôi," Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai nói, "Bành Phái của chúng ta là công ty đầu tiên triển khai trí tuệ nhân tạo trong y tế, có một số sản phẩm trọng điểm. Về nhân tài và công nghệ, Dương Thanh không thể đánh bại chúng ta được."
Nguyễn Tư Trừng ngẫm lại rồi nói: "Cũng đúng."
…………
Buổi trưa nghỉ ngơi xem xong buổi họp báo của Dương Thanh, tiện thể ngắm nghía, thưởng thức cái đẹp, tâm trạng Nguyễn Tư Trừng vui vẻ, tiếp tục bắt đầu gõ code cành cạch.
Dự án hiện tại của cô là "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt", dự kiến sẽ được công bố vào năm tới. Thứ này sẽ có thể nhận biết 50 loại bệnh về mắt từ phim quét võng mạc 3D, có thể phát hiện vấn đề sớm hơn bác sĩ nhãn khoa chuyên nghiệp vài năm, độ chính xác cũng cao.
Nguyễn Tư Trừng cấp 5, dẫn dắt Chu Thiên Cầu và Hình Tiếu Giai cấp 4 phụ trách một phần quan trọng.
Cô muốn dùng dự án này để thăng cấp, ước chừng tỷ lệ thất bại dưới 1%.
Ừm, sản phẩm sẽ được công bố vào năm tới, sản phẩm quan trọng, triển vọng to lớn, khó khăn công nghệ, vô số nút thắt, cô đưa ra ý tưởng ban đầu cho dự án này, chịu trách nhiệm phần cốt lõi, còn hợp tác, kết nối với các team khác, có lý do gì không thăng chức?!
Không có. Không có. Không có. Điều quan trọng cần phải nói ba lần.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Trừng phấn khích, run chân mấy cái.
Đang định run thêm vài cái thì sếp Vương Tư Nhậm gọi nội bộ: "Nguyễn Tư Trừng, qua đây một lát."
Nguyễn Tư Trừng đáp: "Một phút!!!"
59 giây sau, Nguyễn Tư Trừng và Vương Tư Nhậm nhìn nhau trong phòng họp. Là sếp, khí thế của Vương Tư Nhậm không lớn, rất gầy, không biết cách ăn mặc cũng không trang điểm.
Với Vương Tư Nhậm, Nguyễn Tư Trừng cũng không thích lắm. Lý do không gì khác - năng lực của Vương Tư Nhậm không được, dựa vào thâm niên để leo lên, đã ở cấp 6 vài năm. Bình thường căn bản không thể giành được bất kỳ dự án nào, bây giờ "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" này do Nguyễn Tư Trừng đề xuất, Vương Tư Nhậm đi xin, vì vậy chỉ có thể đưa cho Vương Tư Nhậm, không thể đưa cho người khác, cuối cùng mới có cho chị ta một dự án tốt.
"Nguyễn Tư Trừng," Vương Tư Nhậm đi thẳng vào vấn đề, "Vừa rồi, Sơ Nhan chủ động yêu cầu tham gia vào dự án "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt", đến chỗ của cô, nói muốn học hỏi thêm những điều mới. Tôi đã đồng ý."
"……???" Nguyễn Tư Trừng đơ luôn rồi.
Vương Tư Nhậm là người lãnh đạo lớn của dự án "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt". Còn trong dự án, Nguyễn Tư Trừng phụ trách phần quan trọng nhất, Sơ Nhan phụ trách một phần nhỏ, đã hoàn thành. Sơ Nhan cũng cấp 5, nhưng cô ta mới được thăng chức vào tháng 3 năm nay, còn Nguyễn Tư Trừng đã được thăng chức vào tháng 3 năm ngoái.
Nguyễn Tư Trừng nghĩ: Ý gì đây?
Ban đầu là cô tự mình dẫn dắt hai người lính nhỏ làm việc không kể ngày đêm, bây giờ, lại thêm một người cùng cấp với cô từ trên trời rơi xuống ???
Vậy đến tột cùng ai là leader trong tổ nhỏ này?
Nguyễn Tư Trừng suy nghĩ hồi lâu, lại bày ra vẻ thạo nghề: "Sơ Nhan kỹ thuật rất tốt, cô ấy chịu qua giúp đỡ, tôi hoan nghênh rộng mở. Nhưng mà, tôi đã làm việc trong cái tổ nhỏ này hơn một năm rồi, tương đối quen thuộc với tình hình chung, cho nên, tôi hy vọng có thể đứng ở vị trí cốt lõi hơn, cống hiến 100%, việc này đối với dự án..."
Sếp Vương Tư Nhậm không nể nang ngắt lời cô: "Cô muốn tôi tuyên bố cô là leader?"
"……"
"Nguyễn Tư Trừng," Vương Tư Nhậm nói, "leader cái này, không phải do tôi tuyên bố, mà là do cô lấy được. Cô phải thông qua nỗ lực để Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai họ từ trong lòng công nhận cô là leader."
"Họ..." Thật sự cho rằng như vậy - tôi là leader, là người lãnh đạo.
"Được rồi," Vương Tư Nhậm lại nói, "Cô và Sơ Nhan cạnh tranh công bằng. Một thời gian sau, tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của hai người để quyết định ai làm báo cáo."
"Ai làm báo cáo... chính là leader?"
"Nếu cô muốn nghĩ như vậy."
"Được rồi..."
Nguyễn Tư Trừng thật sự ghét Sơ Nhan.
Sơ Nhan cùng lớp, cùng khóa với cô. Cũng không biết có tật xấu gì, cái gì cũng thích cướp của cô. Ưu điểm của Nguyễn Tư Trừng là tầm nhìn, toàn cục, nhược điểm là tiểu tiết, cho nên thường bị người khác sao chép ý tưởng sáng tạo, người ta sau đó thực hiện còn tốt hơn cô, điên hết cả người.
Năm đó khi bảo đảm sau đại học, Nguyễn Tư Trừng còn chưa biết Sơ Nhan người này không thể thân thiết. Trước khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt ngây thơ của Sơ Nhan, cùng với "Tư Trừng Tư Trừng, tớ không biết làm thế nào để có thể bảo đảm vào trường danh tiếng, cậu có chiến lược nào không? Có thể chia sẻ không?", ham muốn bảo vệ và giúp đỡ của Nguyễn Tư Trừng bùng nổ.
Cô lấy bản thân làm ví dụ, nói rằng cô đã đăng ký Đại học P và Đại học S, khuyên Sơ Nhan thử liên hệ với giáo viên chuyển từ Đại học J sang, giới thiệu bản thân, nhấn mạnh ưu điểm, nếu có thể thuyết phục giáo sư muốn nhận cô ta vào làm việc thì coi như thành công một nửa.
Cô không giấu giếm gì, cuối cùng, khi thời hạn đăng ký kết thúc, Nguyễn Tư Trừng ngạc nhiên phát hiện, tất cả các trường Sơ Nhan đăng ký đều giống hệt cô! Giáo viên liên hệ cũng giống cô!! Mà dù là Đại học P hay Đại học S, một trường không thể nhận hai học sinh miễn thi từ Đại học J!!! Sơ Nhan, là cảm thấy bản thân ưu tú hơn Nguyễn Tư Trừng, cố tình muốn thay thế cô!!!
Lần đó Sơ Nhan thất bại, giáo sư Đại học P vẫn thích Nguyễn Tư Trừng hơn, Sơ Nhan thì vào Đại học S. Sau đó, trong ba năm học tại Đại học P, Nguyễn Tư Trừng nhận ra người hướng dẫn của cô quả thực là là máy dò bạch liên hoa chạy bằng cơm.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, sau một năm Nguyễn Tư Trừng vào làm việc tại Bành Phái, Sơ Nhan cũng nhảy đến Bành Phái! Còn cùng một tổ! Nguyễn Tư Trừng cũng sẽ không vì Sơ Nhan mà nghỉ việc, vẫn giữ mối quan hệ đồng nghiệp thuần túy, bất kể ân oán, không cố tình nhắm vào, không lạnh lùng thờ ơ, nhưng đương nhiên cũng không giao tình, không tạo mối quan hệ, nước sông không phạm nước giếng.
Bây giờ……???
Nguyễn Tư Trừng và Vương Tư Nhậm lại trò chuyện một lúc, nói về việc dự định nộp đơn xin thăng chức vào tháng 3 năm sau.
Khóe miệng Vương Tư Nhậm nở một nụ cười: "Nguyễn Tư Trừng, lên cấp 6…… kỹ thuật của cô không có vấn đề, nhưng phần "khả năng lãnh đạo" này còn thiếu sót. Như vậy, đến lúc đó, bộ phận nhân sự của công ty chúng ta nhận được hồ sơ của cô có thể sẽ không thông qua."
Nguyễn Tư Trừng lại đơ một lần nữa: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như tầm nhìn, toàn cục." Vương Tư Nhậm nói, "Dự án này từ đầu đến cuối đều là tôi bảo cô làm gì thì cô mới làm."
Lúc này, ngay cả Nguyễn Tư Trừng, người rất giỏi giao tiếp cũng không nhịn được, nói: "Dự án "Chẩn đoán sớm bệnh về mắt" này là do tôi đề xuất từ đầu mà." Cô đưa ra bằng chứng quan trọng nhất.
Mắt Vương Tư Nhậm mở to: "Nguyễn Tư Trừng, đừng nói bậy. Sao lại là do cô đề xuất? Rõ ràng là tôi nghĩ ra mà."
"..." Nguyễn Tư Trừng muốn xả mấy câu peep, các file đầu tiên của dự án vẫn dùng ID của tôi để tạo, dùng để báo cáo cho cô, bây giờ chúng ta cùng kiểm tra, nhưng cô cũng biết điều này vô ích, Vương Tư Nhậm cũng sẽ không thừa nhận, luôn có thể tìm được lý do để ủng hộ quan điểm của chị ta, vì thế chỉ có thể im lặng.
"Còn có quan hệ cá nhân. Sơ Nhan nói, cô ấy đã từng hẹn cô đi ăn cơm, cô không đồng ý, cô ấy rất lo lắng vô tình làm sai chuyện gì đó. Đây chỉ là những gì tôi biết. Cùng cấp bậc với cô trong nhóm chỉ có 3 người, đã khiến ít nhất một người khó chịu."
"???" Nguyễn Tư Trừng nói, "Đâu có???" Tuy nhiên, cô cũng rất rõ ràng, Sơ Nhan nhìn phúc hậu và vô hại, rất khó tưởng tượng là đang nói dối.
"Được rồi, được rồi," lúc này Vương Tư Nhậm lại an ủi Nguyễn Tư Trừng, "Nói tóm lại, về phần leadership này, tôi thấy Sơ Nhan làm không tệ, ý kiến nhiều, quan hệ tốt. Chúng ta cùng nhau nỗ lực nâng cao, cố gắng thăng chức. Cũng không nhất định không có hy vọng."
"..." Nguyễn Tư Trừng tuyệt vọng nghĩ, còn phải nâng cao thế nào nữa?
Dự án là do tôi đề xuất, khung sườn là do tôi thiết kế, timeline là do tôi lập kế hoạch, phần code quan trọng nhất là do tôi viết, chương trình của hai ba cấp dưới là do tôi xem. Chu Thiên Cầu, Hình Tiếu Giai họ đều ủng hộ tôi, các sếp phòng ban từng hợp tác cũng thích tôi. Tôi hòa nhập vào nhóm, giúp mọi người mang cơm trưa, mang cà phê, tổ chức hoạt động Giáng sinh, hoạt động năm mới. Mỗi lần mở họp đều tích cực phát biểu, báo cáo tiến độ dự án, nói về kế hoạch tiếp theo, lâu lâu còn liên lạc với cấp trên, cấp dưới, có vấn đề thì nói thẳng, không bao giờ để mọi người nhọc lòng, thỉnh thoảng còn đăng một bản báo cáo tổng kết.
Chỉ cần có chức danh leader của một phần quan trọng trong dự án lớn, có kinh nghiệm lãnh đạo, chứng minh năng lực lãnh đạo, đợi một năm sau khi sản phẩm lên kệ, bộ phận nhân sự của công ty sẽ không có lý do gì để từ chối việc thăng chức của cô. Đến lúc đó, cô có thể giống như Vương Tư Nhậm, bắt đầu cố gắng chịu trách nhiệm cho các dự án lớn hoàn chỉnh.
Nhưng bây giờ, Sơ Nhan, Sơ Nhan ngang cấp với cô, muốn tranh vị trí leader này, để Vương Tư Nhậm công bố cô ta, trong phần tổng kết dự án cuối cùng viết: [Phần cốt lõi: Người lãnh đạo: Sơ Nhan.]
Mặc dù bản thân đã làm việc được hai năm, trong khi Sơ Nhan chỉ làm được một năm.
Sơ Nhan chắc chắn có thể nhận ra, dự án tốt nhất trong tay Vương Tư Nhậm chính là dự án này, đi làm việc khác căn bản vô dụng, bất chấp tất cả cũng phải đến đây tranh giành một chút.
Còn bản thân cô... không có kinh nghiệm lãnh đạo nào, từ 5 lên 6 đã rất khó khăn rồi.
Điều thần kỳ nhất chính là, Vương Tư Nhậm có xu hướng nghiêng theo Sơ Nhan, đậu má cái câu nói "cô không có khả năng lãnh đạo, Sơ Nhan làm không tệ" vừa rồi chỉ là một cái cớ.
…………
Nguyễn Tư Trừng mơ màng quay lại chỗ ngồi, Chu Thiên Cầu vẫn đang hào hứng la hét: "Mẹ ơi... Vừa rồi tôi xem ảnh Thiệu Quân Lý, đẹp trai muốn xỉu. Hình Tiếu Giai anh có biết không, hóa ra, khi nhìn trai đẹp, não bộ sẽ thực sự hưng phấn, máu lưu thông nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cả người thiếu oxy, ý trên mặt chữ chính là muốn xỉu!!!"
Hình Tiếu Giai: "Tỉnh, tỉnh lại đi……"
Chu Thiên Cầu quay người lại, nhìn thấy Nguyễn Tư Trừng, rụt cổ lại: "À, cái kia, mình không chiếm dụng thời gian làm việc đâu, đi vệ sinh tiện thể xem..."
Nguyễn Tư Trừng cũng lười so đo.
Xem thì xem đi.
Công việc, thăng chức, sếp đều nói thay đổi là thay đổi, chỉ có trai đẹp vẫn đẹp trai như vậy, gái xinh vẫn xinh như vậy, sẽ không đột nhiên phản bội, sẽ không đột nhiên sốt ruột, sao mà không xem.
Nguyễn Tư Trừng thực sự không hiểu:
"Đối thủ" của cô, Sơ Nhan, muốn làm gì???
Còn sếp của cô, Vương Tư Nhậm, lại đang tính toán điều gì???