Thế giới rộng lớn, ta trốn ở thị trấn xa xôi này mà vẫn bị hắn tìm được.
Ta dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ sẽ đi đâu tiếp theo.
Ta chợt nảy ra một ý tưởng, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.
Kinh thành.
Cho dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ không nghĩ ra, ta dám trở lại hang ổ của hắn.
Nghĩ đến năm đó có kinh nghiệm chạy trốn, cuộc hành trình này rất suôn sẻ.
Ta gặp một đội buôn đang đi vào kinh thành, đại ca dẫn đầu rất hiền lành, chỉ lấy một lượng bạc, chịu đưa một chiếc xe ngựa trống cho chúng ta ngồi.
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, đi đường chính, gần như không bị xóc nảy.
Một vị cô nương tên là Tiểu Thúy đã chăm sóc ta rất chu đáo, mỗi bữa ăn đều mang đến thức ăn bổ dưỡng thơm ngon.
Ta ngượng ngùng, nàng nói: “Phu nhân yên tâm, đội buôn của chúng ta có tiền.”
Khi đến kinh thành, thời tiết càng nóng hơn, sắp đến Đoan Ngọ.
Được sự giới thiệu của đại ca dẫn đầu, ta đến một tiệm ăn ngon và giá rẻ để ở tạm, gọi là Đại tửu lâu Nam Bắc.
Tiệm ăn rất thoải mái và thanh lịch, ta yêu cầu phòng riêng rẻ nhất.
Mới vừa dọn vào, tiểu nhị đã tới nói: “Phu nhân, phòng này đã được đặt rồi, xin lỗi, sẽ đổi phòng khác cho ngài.”
Lần này đổi thành phòng lớn nhất.
Nếu tiểu nhị yêu cầu ta thêm bạc, có lẽ ta sẽ không nghi ngờ.
Không có bữa ăn nào miễn phí trong thiên hạ, mẹ góa con côi chúng ta đang ở thế bất lợi ở bên ngoài, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng ta, ta bế con lên.
“Giản Giản, chúng ta đi.”
Cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.
Đằng sau tấm bình phong bằng gỗ lê vàng vẽ quý nữ đang xem kho báu, một người chậm rãi bước ra.
Thẩm Ánh An mặc áo gấm và đeo ngọc quan, dáng người cao ngất như cây tùng, khí chất điềm tĩnh và uy nghiêm:
“Lại trốn, còn muốn trốn đi đâu?”
“Đưa canh an thần, ném quần áo, khóa cửa……”
“Chiếu Thủy, lần này ta nên phạt ngươi như thế nào?”
Hắn đi từng bước một tới gần, ta từng bước lùi lại.
Giản Giản hiên ngang lẫm liệt: “Ta là người ném quần áo.”
Thẩm Ánh An nghẹn một chút, nuốt nước miếng:
“Không sao, cha không trách con.”
Hắn ôm Giản Giản ra khỏi vòng tay ta, cánh cửa mở ra, người bước vào là Tiểu Thúy mà ta đã gặp trong đội buôn.
“Hãy chăm sóc tiểu thư.”
Giản Giản giãy giụa đá loạn xạ trong lòng Tiểu Thúy, hét lên với Thẩm Ánh An:
“Ngài đừng bắt nạt mẹ của ta!”
Thẩm Ánh An sờ đầu bé, dịu dàng nói: “Sẽ không bắt nạt nàng đâu.”
“Cha có lời muốn nói với mẹ, bé con phải nghe lời, ngoan nào.”
Giản giản bị ôm ra ngoài, thái độ của Thẩm Ánh An lập tức thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy băng giá.
Hắn đè ta trên trường kỷ, tức giận ngập trời, gân xanh nổi lên trên tay.
“Chán ghét ta đến thế ư?”
“Chán ghét đến mức không ngần ngại rời ta hết lần này đến lần khác!”
Vai ta bị đè chặt, ta bất an vặn vẹo: “Đau……”
Hắn hoàn toàn thờ ơ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đỏ ngầu, trông ươn ướt.
Tựa như cực kỳ tủi thân.
“Ném quần áo của ta, nhốt ta ở trong phòng……”
Giọng hắn khàn khàn: “Có phải ta cũng nên làm như vậy với ngươi không?”
Ta tưởng tượng cảnh đó, không khỏi rùng mình.
“Thảo nào cuộc hành trình này lại suôn sẻ như vậy, hóa ra từ lúc đội buôn đến, ta đã bị ngài giám sát, chỉ chờ ta rơi vào bẫy của ngài.”
Mũi ta đau nhức:
“Ngài có thể có vô số thê thϊếp và con cái. Ta chỉ có một mình Giản Giản là người thân, ngài cướp bé đi, chẳng khác nào chặt đường sống của ta.”
Hắn nghẹn ngào: “Chẳng lẽ ta không phải là người thân của ngươi hay sao?”
“Hay là ta không có chỗ trong lòng ngươi?”
Ta mờ mịt nhìn hắn, không biết mình có hiểu ý hắn không.
“Ta sẽ đổi cách hỏi.”
Hắn có vẻ kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt ta:
“Chiếu Thủy, ngươi thích ta không?”
“Thích.”
Ta buột miệng thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
Nói xong, ta lại cực kỳ hối hận.
Ta thầm hận mình quá vô dụng, tuyến phòng thủ cảm xúc mà ta đã xây dựng rất khó khăn đã thất bại trước mặt hắn.
Không thể tha thứ cho sự lăng nhăng, ta lại cảnh báo mình lần nữa.
Thẩm Ánh An vừa mừng vừa sợ, nhưng nhanh chóng bị câu nói lạnh lùng tiếp theo của ta cắt ngang.
“Nhưng ta không chỉ thích một mình ngài.”
Ta buồn bã nói:
“Nam tử trên đời có muôn hình vạn trạng, tựa như rượu thơm ngào ngạt, phải nếm từng mùi vị một, mới không uổng phí mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời.”
“Đối với ngài thì dịu dàng và ngọt ngào, chu đáo về mọi mặt, lừa ngài vui vẻ, rất thú vị khi nhìn thấy ngài vui buồn vì ta.”
Ta chưa bao giờ thấy sắc mặt Thẩm Ánh An như vậy, hai mắt đỏ đậm, cơn giận dữ dội như ngọn lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:
“Ngươi, nói, cái, gì?”
Ta cười thoải mái, không đáp.
“Ngươi dám!”
Hắn sắp nổi điên, ta yên lặng nhìn hắn phát cuồng, đập nát chén trà và đồ sứ trong phòng.
Điều may mắn duy nhất là, hắn không đánh ta.
Sau khi trút giận xong, hắn hít vài hơi, chỉ vào ta, rồi chỉ ra cửa: “Ngươi cút đi.”
“Được.”
Ta bình thản đứng dậy, nghĩ thầm, những khúc mắc giữa hắn và ta cuối cùng đã kết thúc.
Rõ ràng rời khỏi nơi này là có thể chạy đến tự do, nhưng lòng ta lại hoang vắng.
“Chờ chút.”
Hắn đột nhiên gọi ta lại: “Sao những lời này nghe quen quá……”