Tiểu Nha Hoàn Đã Bỏ Chạy

Chương 6

Có lẽ do ta luôn nghe lời, vì thế sự rời đi đột ngột khiến hắn không thể chấp nhận được.

Có lẽ sau ngần ấy năm, hắn không tìm được nha hoàn nào dễ dùng như ta.

Hắn đang chờ câu trả lời của ta.

“Chiếu Thủy, ngươi nói thật đi.”

Làm thế nào để nói sự thật?

Nói rằng hắn lừa gạt tình cảm của ta à, nhưng rõ ràng là do ta tình nguyện.

Nói rằng hắn đa tình và phong lưu ư, nhưng ta có tư cách gì mà dám chỉ trích hắn?

Ta ngẫm nghĩ, đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.

“Nô tỳ làm ấm giường vốn là một món đồ mà thôi.”

“Không có tôn nghiêm, không có tình cảm, chỉ có thể trung thành vô điều kiện với chủ tử.”

“Chủ tử muốn ta ở trên giường, ta phải cởi toàn bộ xiêm y và ngoan ngoãn hầu hạ, không ai quan tâm ta có thích hay không, có sẵn lòng hay không.”

Ta lau nước mắt, mỉm cười:

“Thiếu gia, Chiếu Thủy không muốn hầu hạ người khác, lý do này có được không?”

Hắn vội la lên: “Ta sẽ không để ngươi làm nô tỳ……”

“Không được.”

Ta cũng không muốn làm thϊếp, kiên quyết từ chối.

“Mở một quán bán hoành thánh, tự lực cánh sinh cũng tốt.”

Thẩm Ánh An sửng sốt một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trầm tư, cười khổ:

“Ta hiểu rồi, ta không hề biết ngươi kiêu ngạo như thế.”

“Tiếp xúc với ta, làm ấm giường cho ta, là một sự xúc phạm đối với ngươi.”

Ngày đó, sau khi Thẩm Ánh An rời đi, ta treo tấm biển “Đóng cửa” trước quán sớm.

Lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Ta sửa soạn bản thân thỏa đáng, soi gương xác nhận không có dấu vết đã khóc mới đi đón Giản Giản.

Bởi vì bận rộn buôn bán, ta thường xuyên đưa Giản Giản qua nhà Lý thẩm, Lý thẩm sẽ trông bé và cháu nội Tiểu Hổ cùng một lúc.

Nhà bà ấy đông người, ta đóng gói hoành thánh còn sót lại trong quán và đưa cho bọn họ.

Lúc bung dù chuẩn bị bước ra, cửa kêu kẽo kẹt, Giản Giản tự mình chạy về.

“Mẹ, con nhìn thấy thúc thúc kia ở ngoài đường, thúc ấy không có dù, cứ dầm mưa, tội nghiệp lắm.”

“Nhưng mà con đưa thúc ấy kẹo mạch nha mà anh Tiểu Hổ cho con rồi.”

Tóc bé phủ một lớp sương nước, ta tháo bím tóc cho bé, xõa tóc ra, dùng khăn lau khô.

“Trời mưa thì đừng chạy về một mình, chờ mẹ đến đón con.”

“Vị thúc thúc đó nhận kẹo của con cho à?”

“Dạ.”

Cô bé chớp đôi mắt to xinh đẹp, trả lời bằng giọng ngọt ngào:

“Con còn động viên thúc, gặp phải khó khăn thì đừng sợ, hãy cố gắng hết sức nếu có thể giành được, nếu thật sự không được thì cũng không nên lùi bước……”

Ta cười bất đắc dĩ, bé đã thông minh và lanh lợi từ nhỏ, nhớ rõ những điều ta nói.

“Bây giờ con còn nhỏ, ở bên ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình trước, lỡ như gặp trúng người xấu thì rắc rối lắm.”

Sau khi dỗ bé ngủ, ta thắp nến rồi bắt đầu rửa rau, nhặt rau, bằm nhân, ngày mai phải dậy sớm làm mì.

Mấy năm nay nếu nói không vất vả là giả.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái đáng yêu, năng lượng trong ngày lại quay về.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, có người gõ cửa.

Có lẽ là người qua đường muốn tá túc, nhưng ta không thể cho ai tá túc ở đây, nên lấy một cây dù, nghĩ rằng cho người ta mượn dù cũng tốt.

Vừa mở cửa, một bóng người đã lao tới ôm ta vào lòng.