Buổi tối, Thẩm Ánh An dựa vào gối, cầm cuốn sách, trông có vẻ tập trung.
Ánh nến soi nghiêng đường viền hàm hoàn hảo của hắn.
Nhìn thấy ta tới, hắn vỗ vào mép giường:
“Cởi giày, đi lên.”
Ta cùng hắn dựa vào gối mới kinh ngạc phát hiện, hắn đang cầm xuân cung đồ.
Ta nín thở, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.
Hắn tựa như không nhận ra điều đó, đặt cuốn sách vào giữa hai chúng ta.
Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Xem xong chưa?”
Ta gật đầu cho có lệ, ngón tay dài cử động, hắn lật qua trang sau.
Trầm hương trong vạc từ từ cháy.
Tiếng ve bên ngoài đã ngừng kêu, đêm hè yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách, và hơi thở dần dần rối loạn của hắn.
“Chiếu Thủy.”
Hắn chợt gọi tên ta.
“Vâng.”
“Ta hơi khó chịu.”
“Thiếu gia sao vậy?”
Thẩm Ánh An đột ngột đóng sách lại, có chút bực bội ném sang một bên, ôm chặt ta.
“Vốn muốn xem ngươi đỏ mặt, không ngờ, ta không chịu nổi trước.”
Ta rất đẹp, ta biết điều này từ khi còn nhỏ.
Các tiểu tỷ muội lén trêu ghẹo, nói rằng với dung mạo kiều mỹ, và dáng người yếu đuối không có xương như ta, không cần cố tình trêu chọc, vẫn có thể khơi dậy tâm tư kiều diễm của nam nhân.
Thẩm Ánh An ngậm vành tai ta, hơi thở ấm áp phả vào tai ta.
Cơ thể ta căng cứng, nhất thời luống cuống.
Ngọn nến bị gió nhẹ thổi lung lay vài cái, hắn kéo chăn, bao bọc hai chúng ta trong bóng tối kín mít.
Người ta rất trơn, có mùi hoa nhài và bồ kết.
Thẩm Ánh An hôn ta, ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể ta run rẩy.
Ta khóc trong đau đớn.
Hắn cười khẽ: “Bản thân mình không biết mà đi dạy người khác?”
Ta đáng thương hỏi lại: “Chẳng phải thiếu gia cũng không biết hay sao?”
“Đồ ngốc, làm sao nam nhân bình thường không biết.”
Hắn dịu dàng hôn khóe môi ta:
“Gặp nữ tử mà mình thích, dựa vào bản năng của thân thể sẽ biết."
Một khi nam nhân được khai trai, đã nếm mùi vị nên Thẩm Ánh An bảo ta hầu hạ liên tục mười mấy ngày.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ngập tràn ham muốn không thể che giấu đến mức choáng ngợp.
Sau vài lần giãy giụa, ta uyển chuyển nói:
“Nô tỳ nghe người ta nói, cho dù đồ vật tốt đến đâu cũng không nên tham lam quá mức, buông thả quá mức sẽ không tốt cho cơ thể……”
Thẩm Ánh An chống cằm nhìn ta dưới ánh nến, mỉm cười nói: “Biết không ít nhỉ.”
Hắn cuối cùng tạm thời buông tha cho ta.
Sau khi lão phu nhân nghe nói chuyện đó, cực kỳ hài lòng đối với ta.
“Chiếu Thủy, ta thấy ngươi là người thông minh và ổn thỏa, khi nào tân phu nhân vào cửa, sẽ để Ánh An nâng ngươi lên làm thϊếp thất.”
Lúc này ta mới biết, lão phu nhân đã chọn thê tử cho Thẩm Ánh An, nhìn trúng thiên kim Lưu gia của Hầu phủ.
Xuất thân như ta, được chủ tử coi trọng, nạp làm thϊếp thất, ăn sung mặc sướиɠ, không cần làm việc nặng, đã là cực kỳ may mắn.
Hơn nữa ta không biết trời cao đất dày, đã động lòng với Thẩm Ánh An từ lâu.
Hắn cũng nói thích ta.
Mặt ta đỏ bừng, dập đầu cảm tạ ân huệ của lão phu nhân.
Cha mẹ của Thẩm Ánh An mất sớm, nhờ lão phu nhân còn khỏe mạnh, vừa bận rộn cho hôn sự của hắn, vừa sai người trả khế ước bán mình lại cho ta.
Có thể thoát khỏi nô tịch, lòng ta ngập tràn niềm vui.
Thẩm Ánh An lại không vui: “Thiếu gia sắp thành thân, ngươi vui lắm à?”
Lòng ta chua xót, nhưng vẫn buộc mình nở nụ cười:
“Thiếu gia và Lưu tiểu thư là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nô tỳ đương nhiên mừng cho thiếu gia.”
Sắc mặt hắn không tốt, gằn từng chữ một:
“Nàng ta là thê, ngươi là thϊếp.”
“Quyền quản lý phủ nằm trong tay nàng ta, mỗi ngày ngươi phải sớm thưa tối hầu, thỉnh an nàng ta, ta phải ở trong phòng của nàng ta vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, nếu ngươi đυ.ng chạm nàng ta, nàng ta sẽ đánh và mắng ngươi……”
Ta lập tức hiểu ra.
Thẩm Ánh An sợ ta kiêu căng vì được cưng chiều, tương lai sẽ đυ.ng chạm tân phu nhân, cho nên cảnh cáo ta trước.
“Thiếu gia yên tâm, nô tỳ hiểu rõ thân phận của mình, chắc chắn sẽ tuân theo các quy tắc.”
Hắn nhíu chặt mày, thở dài:
“Lỡ như nàng ta ngang ngược vô lý, cố ý bắt nạt ngươi thì sao?”
Ta cúi đầu: “Nếu chủ mẫu không dễ sống chung, ta sẽ kính cẩn hơn, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia khó xử.”
Thẩm Ánh An tức giận, đặt chén trà xuống thật mạnh, làm đổ trà lên bàn.
Ta không biết mình đã chọc giận hắn ở điểm nào, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Tuy rằng hắn luôn luôn phóng khoáng, nhưng đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén giống hôm nay.
Chẳng lẽ đã ghét bỏ ta?