No Escape

Chương 3

- Ba, mẹ, con muốn em trai này!- Hửm (ba mẹ quay đầu về phía 2 đứa trẻ) oa, thật sự đáng yêu quá đi - mẹ cậu vừa nói vừa xoa đầu hắn.

- Ừm, trông cũng rất ngoan. Phiền cô làm thủ tục nhận nuôi cháu bé này hộ tôi- ba nói

- Vâng, anh chị đợi tôi 1 lát - quản lý nói.

Mẹ cậu tiến lại gần thằng bé ấy, nhẹ nhàng cười hỏi:

- Con có muốn làm con trai của cô chú không?

- Có ạ, con rất muốn - hắn vừa nói vừa ôm chặt Hạ Nhiên không buông tiếp lời: Con muốn anh ấy.

- Ồ chưa gì 2 anh em đã thân thiết với nhau như vậy, cũng tốt - người ba vừa nói vừa mỉm cười.

- Hihi, con có em trai rồi vui quá đi.

- À lát nữa mẹ đưa 2 anh em con đi mua sắm chút đồ nhé, thằng bé mặc phong phanh quá.

- Phải đó em trai, em trai mặc vậy dễ cảm lắm, anh sẽ lựa đồ cho em (cười).

- (đỏ mặt) Ừm.

- À phải rồi, con tên là gì? (ba hỏi)

- Con tên Hàn Minh Thần.

- Oa tên em đẹp lắm, hihi.

- Anh tên là gì?

- À anh tên Phong Hạ Nhiên, em có thể gọi anh là tiểu Nhiên hoặc Nhiên Nhiên cũng được.

- Vâng, tên anh cũng rất đẹp (hắn mỉm cười với cậu).

Sau một hồi làm thủ tục các thứ, gia đình họ dẫn nhau đến cửa hàng thời trang.

- Oa, em trai cái này hợp với em nè.

- Vậy, em sẽ chọn cái đấy nhé (hắn nhìn cậu với ánh mắt nuông chiều).

(Chỉ cần là đồ anh muốn, em sẽ không bao giờ từ chối).

Sau khi thay đồ xong, cậu bước ra với ngoại hình ấm áp đáng yêu, mọi người đều nghĩ thầm (Thằng bé thật sự rất đẹp). Tuy nhiên, ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn về 1 người.

- Anh Nhiên, em mặc vậy có đẹp không?

- Đẹp lắm luôn, Thần Thần thực sự rất đẹp.

- Haha.

Chẳng ai biết được trong lòng cậu sau khi nghe những lời nói đó vui sướиɠ đến nhường nào.

Chọn xong xuôi, họ được ba mẹ chở về nhà. Cả quãng đường, tay Hạ Nhiên tê cứng vì hắn ôm chặt không buông, thậm chí còn đan tay vào cậu như thể chẳng có gì tách rời chúng được.

- Thần à, con lạnh lắm hả, mẹ tăng nhiệt độ khá cao rồi đó, con ngồi ra kia nhé, ôm anh con như vậy anh con sẽ mỏi lắm.

- Con không buông, con không muốn, anh trai anh rất mỏi sao ạ? (ánh mắt cún con ngập nước).

- (đáng yêu quá đi không cưỡng lại nổi) À không sao, em cứ dựa vào anh đi, con không sao đâu mẹ.

- Ừm, vậy được rồi.

- Kệ tụi nhỏ đi em, quan tâm anh là được rồi - ba nói.

- Tập trung lái xe đi (nhéo má ba).

Về đến nhà, cả 4 người ngồi nghỉ ở sofa.

- Nhiên Nhiên, con dẫn em lên xem phòng nhé, phòng thằng bé sát phòng con luôn đó - mẹ nói.

- Mẹ, con không được ngủ chung với anh ạ? - hắn thất vọng vừa nói với giọng buồn tủi.

- À, nếu con muốn ngủ chung cũng được, con phải hỏi ý kiến của anh con.

- (chạy tới nắm tay cậu) anh ơi, em ngủ chung với anh nhaaa.

- Hahah được rồi, chúng ta sẽ ngủ chung với nhau.

- Yeahhh, yêu anh trai nhất.

Sau đó, Hạ Nhiên dẫn Minh Thần đến phòng ngủ của mình. Bước vào phòng là 1 nơi vô cùng sáng sủa, thoáng mát. mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, thoang thoảng 1 mùi hương dịu nhẹ khiến cho hắn vừa vào chẳng muốn ra

- Em thấy phòng này thế nào, ổn chứ?

- Đẹp lắm ạ, em sẽ ngủ với anh ở giường kia đúng không ạ?

- Ừm giờ mọi thứ trong nhà đều là của em, cái gì của anh cũng là của em.

- Cả anh sao ạ? - hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói.

- Hả, hừm (suy nghĩ), phải anh cũng là của em và em cũng là của anh, hihi.

Cậu suy nghĩ thoáng lắm, chỉ đơn giản giờ họ là gia đình của nhau, mọi thứ đều bình đẳng. Nhưng cậu chẳng thể biết được sau khi nghe câu nói ấy, lòng hắn như run lên 1 kɧoáı ©ảʍ hạnh phúc và cũng từ đó mà len lỏi những ngọn lửa chiếm hữu mạnh mẽ khao khát có bằng được người anh này. Hắn nhếch miệng cuời rồi sắp xếp đồ đạc trong phòng của cậu.