Cả Nhà Đứng Hình Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 8

Sinh nhật tuổi 15 của Lâm Kiều Kiều chuẩn bị tổ chức trước Tết hai ngày.

Bố tôi lên kế hoạch tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng cho Lâm Kiều Kiều tại nhà, gọi tất cả họ hàng thân thiết đến, tương đương với việc chính thức giới thiệu cô ta cho mọi người biết.

Mẹ tôi không bằng lòng.

Bây giờ bà ấy không có bất kỳ thiện cảm nào đối với Lâm Kiều Kiều, thậm chí rất ghét cô ta.

Dù sao thì chẳng có ai cam tâm tình nguyện đi nuôi con riêng của chồng mình.

Vì để không rút dây động rừng, mẹ tôi chỉ đành chịu đựng.

Nhưng, mẹ tôi không tham gia chuẩn bị cho tiệc sinh nhật lần này của Lâm Kiều Kiều, tất cả đều giao cho bố, mắt không thấy tâm không phiền.

Bố tôi đương nhiên rất hài lòng.

Ông ta đã rất tận tâm vì bữa tiệc sinh nhật lần này.

Biệt thự rộng lớn nhộn nhịp lạ thường.

Lâm Kiều Kiều mặc một bộ váy màu hồng rất đẹp, đứng bên cạnh bố tôi.

Ông ta vẫn luôn nhiệt tình giới thiệu Lâm Kiều Kiều cho mọi người biết.

Mẹ tôi không chịu nổi, giả vờ có chuyện nên về phòng trước.

Anh hai tôi từ lúc bắt đầu đã không đi xuống tầng, lý do là anh ấy phải học.

Chỉ có anh cả, từ sau khi bị tàn tật trong vụ tai nạn một người chưa bao giờ xã giao, lại vì Lâm Kiều Kiều mà xuất hiện trong đại sảnh.

Lâm Kiều Kiều đi cùng bố tôi một vòng, sau đó xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi vừa hay đang ở một mình ăn uống tại khu vực đồ tráng miệng.

Đời trước cũng như vậy.

Cô ta dùng cách này để tăng thêm sự căm ghét của tôi đối với cô ta, sau đó biến bản thân trở thành kiểu người yếu đuối, bơ vơ.

Trước đây tôi thực sự đã trúng chiêu này của cô ta, còn cãi nhau ầm ĩ với cô ta. Dẫn đến mọi người trong gia đình thậm chí cả những người đến tham dự tiệc sinh nhật, đều trách móc tôi không biết điều.

Lần này, tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, chỉ hời hợt nói: “Đẹp thật đó, rất hợp với chị.”

“Em ghen à?” Lâm Kiều Kiều thấy tôi không sa bẫy, tiếp tục gây xích mích.

“Em có ghen gì đâu.” Tôi rộng lượng nói: “Trước đây anh cả mua rất nhiều váy đẹp cho em, hôm nay là sinh nhật chị anh ấy mua cho chị một cái, như vậy thì sao phải ghen tức?”

“Chỉ tưởng em sẽ không vui, trước đó chị nghe nói em dính anh cả nhất, mấy ngày hôm nay, anh cả vì để chị nhanh chóng thích nghi với gia đình mình hơn, nên mới giúp đỡ chị nhiều hơn một chút, chị lo lắng em sẽ không vui.”

“May mà em không thế, là do chị đã hiểu lầm em rồi, em không ỷ lại quá nhiều vào anh cả.”

Lúc này đây, anh cả vừa hay đẩy xe lăn đến.

Cũng không biết mấy ngày hôm nay Lâm Kiều Kiều nói gì trước mặt anh cả.

Dù sao thì rõ ràng anh cả có mong muốn bảo vệ Lâm Kiều Kiều.

Lúc này thấy chúng tôi đứng một mình với nhau, sợ tôi bắt nạt Lâm Kiều Kiều, vì vậy mới chủ động đi đến đây.

Đương nhiên Lâm Kiều Kiều nhìn thấy, nên những lời này chính là cố ý để anh cả nghe được.

Cố ý muốn nói với anh cả, tình cảm của tôi đối với anh ấy không sâu đậm bằng cô ta đối với anh ấy.

“Chẳng phải bố đã nói chị mới đến đây nên vẫn chưa quen, nhờ chúng tôi quan tâm đến chị nhiều hơn hay sao? Chẳng lẽ giống như chị được voi đòi tiên, cứ chiếm giữ lấy anh cả?” Vẻ mặt tôi khó hiểu hỏi cô ta.