Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 48: Thả câu (2)

Con cá này chỉ dài bằng chiếc đũa, bụng đỏ, trên đầu có mắt và đặc biệt có lông mi ngược vảy. Khi Lý Hạo đưa đầu tới gần, con cá này như cũng nhìn thấy cậu, liếc hung tợn một cái. Từ ánh mắt của con cá, Lý Hạo cảm nhận rõ ràng sự căm hận và sát khí, không khỏi thán phục, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con yêu ngư ở khoảng cách gần như vậy.

"Lão gia tử, ngươi câu cá giỏi thật đấy, còn có thể câu được cả yêu ngư. Ngươi có thể dạy ta chút không?" Lý Hạo ngẩng đầu hỏi.

Cậu nhớ rằng trong bảng phân chia nghệ thuật, thả câu cũng được coi là một môn nghệ thuật. Ngoài thả câu còn có điêu khắc, vẽ tranh, đánh đàn và nhiều môn khác. Ban đầu, cậu nghĩ thả câu chỉ để câu cá, không ngờ rằng ở thế giới này, còn có thể câu được cả yêu ngư.

"Việc này khác gì so với luyện võ đâu?" Lão đầu đang định quát Lý Hạo vì không biết tôn trọng người già, nhưng câu hỏi tiếp theo lại làm ông sững sờ và đôi mắt sáng lên.

"Ngươi muốn học thả câu?"

"Đúng vậy, có thể không?" Lý Hạo đáp.

"Có thể, đương nhiên là có thể!" Lão đầu lập tức cười ha hả, nói: "Khó được ngươi có tuệ nhãn, không giống những người khác chỉ biết luyện mấy môn phá thể thuật vô ích. Lão đầu ta sẽ dạy ngươi thả câu. Ngày mai ngươi sẽ đi cùng ta để xem cách ta câu cá, tuyệt đối không phải là khoác lác. Hôm nay chỉ là ta chưa quen thuộc với Tân Hồ thôi..."

Ông còn đang giải thích, hiển nhiên câu nói của Lý Hạo đã chạm đến lòng tự tôn của ông, khiến ông muốn chứng minh khả năng của mình.

"À... cái này..." Lý Phúc ở bên cạnh trợn tròn mắt ngạc nhiên, khó khăn lắm mới giúp Lý Hạo tĩnh tâm luyện võ, giờ lại chuyển hướng như thế này sao?

"Nhị thúc, Hạo nhi kỳ thật rất có thiên phú Luyện Thể. Mới ba tháng ngắn ngủi, liền đã luyện một môn hạ phẩm thể thuật đến đại thành, tuyệt đối là hạt giống tốt. Ngài không thể chậm trễ hắn được!" Lý Phúc kiên trì nói, dù có bị đánh một trận nằm nửa tháng cũng cam chịu.

"Thiên phú cái gì? Cho dù có luyện ra, lại có thể mạnh cỡ nào? Có thể bù đắp được một vạn binh mã của Lý gia sao?" Lão đầu tức giận nói. "Ngươi nhất định phải biến một hài tử tinh xảo đáng yêu thành Tiểu Hắc Tử vì luyện thể sao?"

Ta cũng sẽ không thành Tiểu Hắc Tử đâu... Lý Hạo yên lặng nghĩ.

Lão đầu nói xong, cũng lười phản ứng Lý Phúc, liền cướp lấy quyển bí tịch « Long Tích » từ tay Lý Hạo và nhét vào ngực Lý Phúc.

"Đi đi, cái này chỉ là đồ chơi rách rưới, luyện nó có cái gì tiền đồ. Hạo nhi, đúng không? Đi, còn chưa ăn cơm à? Ta sẽ làm thịt con yêu này, cho ngươi bồi bổ thân thể."

"Ừm ân," Lý Hạo liên tục gật đầu, vui như điên.

"Nhị thúc ngươi... Ngươi không thể làm như vậy a!" Lý Phúc kêu lên thê lương từ phía sau.

Được lão nhân này dẫn đi, Lý Hạo cũng coi như được kiến thức thêm về vị nhị thúc của Lý gia. Nơi ông nấu cơm chính là tại ban công lầu 7 của Thính Vũ lâu, nơi này lưu giữ những bí tịch trân quý nhất của Lý gia suốt hàng trăm năm qua.

Giờ khắc này, những bí tịch này, có lẽ quý giá hơn cả cuộc sống của bọn hắn, đang nằm ngay cạnh nhà bếp.

Trong lúc trò chuyện, Lý Hạo biết được danh tính của lão nhân này là Lý Mục Hưu.

Không phải là "hưu sinh dưỡng tức" (nghỉ ngơi dưỡng sức) mà là "không c.hết không thôi" hưu (liều mạng).