Chú Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Loài Người

Chương 37

Dạy cho chúng hiểu rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể đánh giá thấp cá voi sát thủ.

Còn Giang Kinh Mặc thì đang chỉnh lại quần áo của mình, cảm thấy cơ thể hơi nóng lên một cách kỳ lạ.

Không biết có phải là do quá phấn khích hay không.

Dù sao thì cũng có chút bực bội.

Đặc biệt là ở ngực, nhịp tim đập vừa to vừa nhanh.

Nhưng khi cậu cảm nhận kỹ lại, cảm giác đó lại biến mất, Giang Kinh Mặc nghi hoặc vận động cơ thể, rồi theo lớp bắt đầu chạy bộ.

Chạy năm vòng, đối với hầu hết các dị năng giả chỉ là khởi động đơn giản làm nóng cơ thể, Giang Kinh Mặc cũng không thở dốc chút nào, theo ba người bạn cùng đội nhận thiết bị, cuối cùng mỗi người được phát một cây búa gỗ có một mặt bôi màu.

Điều kiện để bị loại là bị cây búa gỗ đánh trúng, khi bị đánh trúng, thiết bị họ đeo sẽ tự động phát hiện và phóng tín hiệu khói, cho biết bạn đã bị loại.

Sau khi giải thích quy tắc, tất cả các đội được đưa vào sân huấn luyện của học viện.

Trương Dụ Ca dựng đứng tóc trên đầu, tổ chức bốn người ngồi xổm trong góc, sắp xếp chiến thuật.

“Trước hết, chúng ta phải loại bỏ những người có cấp bậc dị năng đặc biệt thấp, về tốc độ chắc chắn không đuổi kịp chúng ta, đảm bảo vào top 10 trước đã, sau đó mới đi tìm đội của Liêu Lân. Chỉ cần loại bỏ được Liêu Lân, chúng ta sẽ tiến thêm một bước lớn đến chiến thắng! Sau đó, chú ý né tránh sự tập kích của con hồ ly Lục Đông Tâm kia, chúng ta vào đến top 5 không thành vấn đề!”

Đuôi của Địch Hán Thu phe phẩy ở phía sau, nghiêm túc đồng ý, Kha Phong cúi đầu, đôi cánh bướm màu cam vàng rũ xuống, cầm búa gỗ nhỏ, lẩm bẩm rằng mình không giỏi chiến đấu, cậu ta vẫn muốn đọc tiểu thuyết hơn, ship CP, sống cuộc sống vô tư của một người mơ mộng.

“Các cậu là những chiến tướng mà tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng! Bây giờ có thêm bạn học mới, đánh bại Liêu Lân chỉ còn là vấn đề thời gian!”

Giang Kinh Mặc chống cằm, chơi đùa với chiếc búa gỗ trong tay.

“Chiến thuật hay đấy, nhưng làm sao cậu chắc chắn rằng chúng ta có thể trụ đến cuối cùng mới gặp được những người mà cậu muốn gặp?”

Trương Dụ Ca: !

Câu hỏi hay đấy!

“Tìm được rồi.”

Một giọng nói điện tử vang lên từ không trung.

Bốn người ngẩng đầu.

Họ nhìn thấy một con mắt cơ khí đang bay lượn trên không.

Đây là một trong những cách sử dụng dị năng của Liêu Lân.

Trương Dụ Ca tức giận, đôi tay đột nhiên biến thành đôi cánh, nhảy lên cao vỗ cánh hai cái, rồi tát một phát vào con mắt cơ khí đó.

Sau đó cậu ta nhẹ nhàng đáp xuống một cái cây trong sân huấn luyện. Xung quanh ngoài cây cối còn có đá và các công trình nhỏ để ẩn nấp. Vừa đứng vững, cậu ta đã nghe thấy tiếng nói từ xa.

“Đó là Trương Dụ Ca?! Chắc chắn sinh viên chuyển trường cũng ở đó! Chúng ta đi gặp cậu ta thôi!”

Trương Dụ Ca: Chết tiệt!!

“Kế hoạch không thể thực hiện thuận lợi, tiến hành kế hoạch B! Phân tán ra, sống sót mới là quan trọng nhất!!”

Cậu ta vừa dứt lời, ba người kia đã lập tức phân tán, không quên ngoái đầu nhắc nhở Giang Kinh Mặc.

“Bạn học Giang, chạy mau! Trốn đi, cố gắng kiên trì!!”

Các người trốn đi và cố gắng kiên trì mới là bí quyết sống sót cuối cùng hả?!

Trước mắt đột nhiên không còn ai, Tiểu Giang sững sờ.

Giang Kinh Mặc đứng lên, bước chân lững thững chuẩn bị rời khỏi khu vực này.

Nhưng người có dị năng tiến hóa hướng thỏ am hiểu tốc độ với đôi tai thỏ dựng đứng đã chạy tới.

Trong tay người kia cầm chiếc búa nhỏ, vô cùng phấn khích.

“Thỏ con cũng có giấc mơ lớn! Hôm nay sẽ đánh cá voi sát thủ! Bạn học ơi, mặc dù tôi rất thích cậu, cũng cảm thấy cậu hiền lành, tốt bụng lại đáng yêu, nhưng xin lỗi nhé!”

Giang Kinh Mặc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.

Người kia nhảy cao ba thước, giơ chiếc búa nhỏ định đánh xuống.

Giang Kinh Mặc không nhúc nhích, ngay khi đối phương sắp đập vào đầu cậu thì cậu mới nghiêng người né đi.

“Ơ?”