Khi ăn xong, Thời Tuế lau miệng, quay đầu thấy Giang Kinh Mặc cũng đã ăn xong, canh đã uống hơn nửa, dầu đỏ của mì bò dính trên khóe môi của Giang Kinh Mặc.
Cậu đang thè chiếc lưỡi hồng ra liếʍ.
Không những không liếʍ sạch, mà còn làm đôi môi đỏ thêm bóng bẩy.
Thời Tuế rút khăn giấy, đặt lên khóe môi của Giang Kinh Mặc.
“Lau kỹ vào, thời gian cũng gần đến rồi, lát nữa em đến trước tòa nhà giảng dạy chờ giảng viên chủ nhiệm mới đi.”
“Trường có siêu thị không ạ?”
Giang Kinh Mặc nhận khăn giấy, lau khóe miệng rồi hỏi.
“Có, ngay bên cạnh sân vận động, biển hiệu rất lớn, trên đường đi đến tòa nhà giảng dạy sẽ thấy. Em còn gì chưa mua có thể mua ở đó, nơi đó còn bán cả quần áo.”
Đoạn Mặc Hiên vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện rau mùi, nhẹ nhàng nói.
Giang Kinh Mặc nhận được câu trả lời vừa lòng, được đưa đến cổng tòa nhà giảng dạy. Thời Tuế cùng hai người còn lại có việc khác phải giải quyết nên để Giang Kinh Mặc ở đây chờ giảng viên chủ nhiệm mới của mình.
Lúc này, sắp đến giờ lên lớp.
Trước tòa nhà giảng dạy, hầu hết sinh viên năm nhất đã nghe được tin tức, nhìn Giang Kinh Mặc đang đứng yên tĩnh dưới gốc cây, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Ban cao đẳng sau khi nhận được tin Giang Kinh Mặc có khả năng sẽ gia nhập đội của Thời Tuế, từng người một thò đầu ra từ cửa sổ nhìn xuống.
“Trông không giống dị năng giả có dị năng hung hãn, nhưng chắc chắn sẽ vào lớp chúng ta nhỉ?”
“Cá voi sát thủ đấy, cậu không nghe con báo nhỏ trong lớp mình nói à? Trưa nay cậu ta ăn trễ nên gặp được bạn học mới này, nói rằng bạn học mới rất tàn bạo mà?”
“Hừ, mặc kệ tính cách cậu ta thế nào, đến lúc đó không phải là sẽ chứng minh bằng nắm đấm sao? Chiều nay mình sẽ cho cậu ta một bài học ra trò!”
“Anh Kiệt, anh nói đúng không?”
Nghiêm Kiệt vừa bước vào lớp, được vây quanh đi tới cạnh cửa sổ, hắn từ trên cao nhìn xuống, khẽ hừ lạnh.
Người ta nói cá mập không bì được với cá voi sát thủ trong đại dương, nhưng bây giờ là dị năng giả, có thắng được hay không còn phải xem lại.
Đặc biệt là người kia trông như một quả hồng mềm vậy.
“À, cậu ta nhìn qua đây rồi!”
Giang Kinh Mặc nhận thấy ánh mắt quá đỗi nóng bỏng từ trên cao, ngẩng đầu nhìn nhóm người chen chúc bên cửa sổ, cậu dừng lại một chút rồi nở một nụ cười hòa nhã, vẫy tay chào họ.
Thanh niên có mái tóc hơi dài, gương mặt ôn hòa xinh đẹp, dưới ánh nắng vụn vặt xuyên qua tán cây vào buổi trưa, mang theo nụ cười, trông đặc biệt lấp lánh.
Dù ban cao đẳng có kiêu ngạo đến đâu, thì cũng đều là mấy thanh niên choai choai, bất ngờ chạm phải khuôn mặt xinh đẹp này, ai cũng ngớ người ra.
Nghiêm Kiệt cũng ngẩn người.
Không cần ai nói, bọn họ nhanh chóng rời khỏi cửa sổ.
Một nhóm người nhìn nhau.
“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Đây chắc chắn là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!”
“Không ngờ lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta! Cá voi sát thủ quả nhiên đáng sợ!!”
Quá mạnh mẽ, trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả một lớp!!
Sắc mặt của Nghiêm Kiệt cũng rất khó coi.
Thanh niên có làn da lúa mạch, mặt hơi phiếm hồng, không biết có phải vì tức giận hay không.
“Cứ chờ đi, chờ cậu ta đến đây, tôi nhất định sẽ cho cậu ta thấy! Cho cậu ta biết ai mới là bá chủ của đại dương!”
“Đến gì mà đến, tất cả trở về chỗ ngồi của mình ngay.”
Cửa lớp bị đẩy ra, Cung Lũng cầm theo tập hồ sơ bước vào, yêu cầu sinh viên ban cấp cao năm nhất trở về chỗ ngồi của mình.
Cung Lũng cũng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc nhìn thấy Giang Kinh Mặc ngẩng đầu không biết đang chào hỏi lớp nào.
Nhìn cậu thanh niên ôn hòa đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy mà vẫn thoải mái vui vẻ, giống như một mặt trời nhỏ hoạt bát và thân thiện, thực ra đã nói lên rất nhiều điều rồi.
Cung Lũng nhớ lại lúc đang ăn cơm thì bị Lý Vạn gọi đi xem báo cáo kiểm tra kỳ lạ đó.