“Còn chưa biết tình hình thế nào đâu.”
Lý Vạn không ngẩng đầu, bận rộn sắp xếp dụng cụ để dạy đám sinh viên nghịch ngợm buổi chiều.
“Đứa nhỏ này trông ngoan quá, không có vẻ gì là một kẻ săn mồi đại dương cả, nhưng đã được tiểu đội Thời Tuế để mắt tới rồi.”
“Cái gì? Thời Tuế để mắt tới bạn học nhỏ mới nhập học này à?”
“Chuyện này không gây ra chấn động sao? Năm nhất, năm hai, năm ba đều có không ít người muốn vào tiểu đội của Thời Tuế, vậy chẳng phải em ấy vừa vào đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người sao?”
“Là tính cách ngoan hay là vẻ ngoài ngoan? Thời Tuế cũng thật là, em ấy nhìn trúng thì từ từ mà đào tạo chứ, việc này làm cho bạn học nhỏ gặp không ít rắc rối, nhưng mà cũng thú vị đấy, tụi nhỏ ở tuổi này nên cạnh tranh sôi nổi một chút!”
“Vẻ ngoài ngoan, tính cách cũng ngoan, ngoan đến nỗi tôi không nỡ làm khó.”
Lý Vạn ngẩng đầu thở dài.
“Vì vậy tôi mới lo lắng, quá ngoan, dễ trở thành cừu non bị bầy sói bắt nạt, tôi nghĩ em ấy có thể vào ban cấp trung hoặc cấp thấp, nếu em ấy tới ban cấp trung thì cậu chú ý một chút nhé Lại Nguyên.”
“Được, chủ nhiệm.”
“Ơ, Điền Nhạc Sơn đâu rồi?”
“Con cú mèo đó không biết lại chạy đi đâu ngủ rồi.”
“Đừng có nói bậy!” Người đàn ông trung niên mập mạp ôm chồng sách bước vào, cái đầu bóng lưỡng đội một chiếc mũ, đôi mắt lười biếng và ngái ngủ nheo lại, “Tôi chỉ mới ra ngoài đi dạo một chút là đã bị nói đi tìm chỗ ngủ rồi. Tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp được không? Chủ nhiệm, có chuyện gì, nói đi.”
“Thầy đến đúng lúc lắm, hôm nay có một sinh viên chuyển trường, trông rất ngoan, lại được Thời Tuế theo sát, tôi sợ mấy đứa nhỏ khác không phục mà bắt nạt em ấy. Nếu em ấy vào ban cấp thấp của thầy thì thầy nhớ chú ý một chút, ít nhất phải cho em ấy thời gian để thích nghi.”
Lý Vạn nói, rồi nhìn sang người ngồi ở phía trước văn phòng, đang nhíu mày tỏ vẻ không quan tâm.
“Còn Cung Lũng, ban cấp cao của các thầy cũng chú ý nhé.”
“Các dị năng giả quá hiền lành không phù hợp với ban cấp cao, còn về phần đám nhóc ở ban cấp cao muốn làm gì, từ trước đến nay tôi vẫn luôn cho rằng nếu chúng có năng lực thì cứ làm, không có năng lực thì dừng. Đối với các ban khác, tôi cũng có thái độ tương tự.”
Người đàn ông chống cằm, cười một tiếng.
“Vả lại, đám nhóc đó, thầy nghĩ rằng nếu thầy can thiệp, chúng sẽ nghe sao? Chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý phản nghịch của bọn chúng thôi.”
Cung Lũng đứng dậy.
Vóc người hắn ta rất cao, eo thon, cổ áo mở rộng, trông rất tự do và kiêu ngạo, còn có chút tò mò.
“Can thiệp nhiều như vậy không giống thái độ thường ngày của chủ nhiệm nha.”
Lý Vạn nghe vậy cũng tự hỏi một lát, gãi đầu.
“À, nghe cũng có lý.”
Chủ yếu là do Giang Kinh Mặc trông quá ngoan, quá lễ phép, khác hẳn với hầu hết các dị năng giả, khiến hắn dần mất phương hướng trước những tiếng gọi ‘thầy’ cùng với ánh mắt nghiêm túc đó.
“Được rồi, lát nữa tôi còn phải xem kết quả kiểm tra của bạn học mới, đến lúc đó sẽ cho các thầy một câu trả lời chắc chắn.”
Đồng thời, chín lớp của ba khối cũng nhận được tin tức bạn học mới đã đến, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi chuẩn bị xem kịch.
Họ đã sớm biết bạn học mới là dị năng giả loại sinh vật, tiến hóa thành cá voi sát thủ, mà hiện tại dị năng giả mạnh nhất năm nhất chính là cá mập trắng.
Cả hai đều là những kẻ săn mồi của đại dương, đứng đầu chuỗi thức ăn. Lần này, sinh viên năm nhất giống như một trận tranh bá đại dương, mọi người đều đang chờ xem Nghiêm Kiệt và Giang Kinh Mặc sẽ đấu đá nhau thế nào.
Ban cấp cao năm nhất đang học tiết thể dục.
Người thanh niên hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất tùy ý lau mồ hôi trên khuôn mặt ngăm đen, nhẹ nhàng nâng tay chống đỡ, nhảy lên bục cao, rũ mắt nhìn những người khác chậm hơn hắn cả nửa vòng.