Chú Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Loài Người

Chương 15

Giang Kinh Mặc lẩm bẩm, lúc này cậu đã đến cái cây gần với tên dị năng giả kia nhất. Cậu nhảy xuống từ trên cây, nắm tay đấm mạnh vào mặt hắn.

Trong nháy mắt, vô số dây leo tập trung trước mặt hắn.

Giang Kinh Mặc khẽ hừ một tiếng, không tránh cũng không lùi.

Vây lưng khổng lồ của cá voi sát thủ xuất hiện, như một lưỡi kiếm sắc bén, sức mạnh đầy kiêu ngạo và bá đạo lập tức đánh nát những dây leo đang xông tới, tiếp theo đó, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của đối phương, hung hăng đấm mạnh vào mặt hắn.

Giống như nhổ bật tận gốc một cây thực vật.

Người này bị Giang Kinh Mặc đánh bay, cùng lúc đó vô số dây leo dưới chân hắn cũng bị nhổ ra, ngã sõng soài sang một bên.

Dây leo tạo thành một mạng lưới, ngay lập tức đỡ lấy cơ thể hắn.

Đồng thời, chúng muốn lao tới siết chết Giang Kinh Mặc.

Càng đến gần, mùi tanh tưởi của máu càng nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Giang Kinh Mặc lập tức tung thêm một cú đấm khác, như một quả đại bác nặng nề, đấm mạnh vào vai đối phương.

Cậu nghe thấy một tiếng ‘rắc’ thanh thuý, thấy vai của người kia mềm oặt rũ xuống. Đang định thừa thắng xông lên, cậu lại thấy người này giống như không cảm nhận được đau đớn, há miệng hướng tới định cắn cậu.

Tại sao cái tên này là thực vật mà chỉ toàn nghĩ đến chuyện gặm người để ăn thịt thế này?!

Chưa hết, khi các dây leo khác lao tới, Giang Kinh Mặc rùng mình nhận ra, trên những dây leo xoắn vặn ấy như mọc ra từng cái miệng đáng sợ với hàm răng sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng lao đến muốn cắn người, thật sự khó lòng phòng bị.

Cái cây này chắc chắn đã bị biến dị rồi? Không biết bị cắn có mắc bệnh gì không nhỉ??

Ý nghĩ này lướt qua đầu Giang Kinh Mặc, nhưng cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức nghiêng mình né tránh.

Nhưng vì sự thay đổi đột ngột này, Giang Kinh Mặc có phần bị kìm hãm, do có quá nhiều dây leo xung quanh, khi né tránh, lưng cậu vẫn bị một dây leo quất trúng.

Trong khoảnh khắc đó, cậu còn cảm nhận được rõ ràng cảm giác bị cắn.

May mà hôm nay Giang Kinh Mặc mặc đồ không mỏng nên mới không bị cắn thủng.

Cái này chắc chắn không phải thứ bình thường rồi?

Giang Kinh Mặc tránh né thành công, lần nữa tạo thành khoảng cách với đối phương.

Cậu vẫn hơi sợ hãi, giơ tay sờ sờ vây lưng của mình. Cái vây này rất lớn, cậu phải nâng tay cao mới chạm được đến đỉnh, cảm giác trơn nhẵn mịn màng.

May quá, may quá, không bị cắn.

Dây leo xung quanh người kia đang cuộn lại, nâng cơ thể hắn lên một cách quỷ dị.

Giang Kinh Mặc cảnh giác, vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì với thứ này.

Bỗng nghe thấy tiếng phanh xe gấp từ phía sau truyền đến.

Đồng thời, vô số mảnh kim loại phản chiếu ánh sáng từ bốn phía bay tới, trong nháy mắt hình thành một cái l*иg kim loại khổng lồ.

“Phía dưới, hắn còn ở phía dưới nữa!”

Giang Kinh Mặc nhanh chóng lên tiếng.

Tiểu đội của Thời Tuế hành động rất nhanh.

Nghe thấy vậy, Thời Tuế nắm chặt tay, đáy của l*иg kim loại cũng lập tức bị phong tỏa, bề mặt kim loại trơn láng bị dây leo đập cho lõm xuống, sau đó co lại.

Những dây leo bị cắt đứt lúc trước lập tức lan ra, trồi lên từ dưới đất.

Cốc Khải hét lớn: “Tất cả tránh ra!”

Hahaha, đúng là đàn em, còn phải học nhiều! Để anh hải cẩu đây biểu diễn một màn cho chú em cá voi sát thủ xem!

Da của anh ta bắt đầu đổi màu, từ một thanh niên chỉ hơi mập, cơ thể anh ta đột nhiên phình ra, trở thành một người béo phì linh hoạt, bất ngờ nhảy lên rồi hung hăng ngồi mạnh xuống.

“Đừng…..”

Giang Kinh Mặc còn chưa kịp nói xong, Cốc Khải đã ngồi mạnh xuống.

Kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Cốc Khải.

Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, thu hồi ánh mắt, cúi đầu ngoan ngoãn khi thấy Thời Tuế bước tới.

May quá, tư thế này không cắn vào bộ vị quan trọng.