Cắt Tóc Xong, Tôi Và Vợ Đi Lướt Qua Nhau

Chương 25

Chu Lăng nói: “Còn có một bài văn mà cậu ấy viết hồi trung học, được chín điểm, cũng có liên quan đến anh.”

“Điểm tối đa là bao nhiêu?” Cố Lưu Sơ hỏi.

Chu Lăng sững sờ một lúc: “Ờ, thời cậu ấy học cấp 3 thì điểm văn trong nước tối đa là năm mươi?”

Cố Lưu Sơ kinh ngạc: “Năm mươi điểm mà chỉ được chín điểm? Viết về tôi mà lại chỉ được chín điểm?”

Chu Lăng : “……” Trọng điểm là ở đây sao?

Chu Lăng hỏi: “Anh muốn đọc không?”

Cố Lưu Sơ tuyệt đối không thừa nhận mình đã có ý định muốn hiểu rõ hơn về tình yêu điên cuồng của Quý Thuần, anh tỏ vẻ như không có chuyện gì mà cúi đầu lật lật quyển sách bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chỉ hỏi để biết nó để đâu thôi.”

“Bản sao nằm trong thư mục số mười tám, trong két sắt thứ ba ở phòng làm việc của anh.”

Chu Lăng nói, đột nhiên mặt có vẻ kỳ quặc: “Tốt nhất anh đừng đọc.”

Mặc dù chưa đọc nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của Chu Lăng , Cố Lưu Sơ cũng biết nội dung đó rất biếи ŧɦái.

May mắn là số người tham gia điều tra chuyện này không nhiều.

Mặt Cố Lưu Sơ đỏ bừng, vẫy tay với Chu Lăng rồi nói: “Được rồi, những việc tiếp theo anh biết phải làm gì rồi đó, anh ra ngoài trước đi.”

Chu Lăng thấy sắc mặt Cố Lưu Sơ không tốt nên không dám nói thêm gì.

Anh ấy xoay người định ra ngoài rồi lại hỏi: “Đúng rồi, ông cụ bên đó xử lý thế nào?”

“Tuỳ ông ấy, ông ấy nhắm vào tôi cũng không phải một hai ngày.” Cố Lưu Sơ cười mỉa mai, khuôn mặt trắng như ngọc thêm phần u ám: “Nhà họ Cố bây giờ chỉ còn lại mình tôi, ông ấy cũng không dám làm ra chuyện gì lớn đâu.”

“Ông ấy muốn làm gì cũng mặc kệ nhưng cử thêm vài người theo dõi, sau này cấm ông ấy tiếp xúc với Quý Thuần.”

Chu Lăng gật đầu: “Được.”

Một khi định kiến đã ăn sâu vào lòng thì không thể nào nhổ bỏ được.

Và định kiến của ông cụ đối với anh không phải bắt đầu từ khi anh trai Cố Dật Chi chết trong tai nạn xe ba năm trước mà có lẽ đã bắt đầu từ hơn mười năm trước.

Chỉ tiếc là anh khi còn nhỏ không hiểu được đạo lý này.

Muốn chứng minh điều gì đó vô ích, từ khi mười mấy tuổi, Cố Lưu Sơ đã hoàn toàn từ bỏ việc này.

Anh không kỳ vọng gì từ người khác nên sẽ không bị tổn thương vì sự thiếu yêu thương của người khác.

“Trước đây anh được chỉ định theo anh trai tôi.” Cố Lưu Sơ đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Lăng: “Khi tôi còn ở nước ngoài, anh đã ở bên cạnh anh ấy một thời gian, anh cũng nghĩ rằng tai nạn đó có liên quan đến tôi sao?”

Mọi người bên ngoài nói thế nào?

Anh em bất hòa, tranh giành quyền lực.

Chu Lăng đã ở Cố thị hơn mười năm, theo Cố Lưu Sơ ba năm, không ngờ anh đột nhiên nhắc đến chuyện này thì lập tức hơi hoảng hốt: “Làm sao có thể? Lúc đó anh vừa mới về nước, tất cả kết quả điều tra đều cho thấy anh hoàn toàn không hay biết gì cả!”

“Ra ngoài đi.” Cố Lưu Sơ khẽ gật đầu.

Chu Lăng cẩn thận quan sát thấy sắc mặt anh bình thường, lúc này mới yên tâm.

Kết quả điều tra.

Thì ra cũng chỉ là dựa vào kết quả điều tra mới tin anh.

Cố Lưu Sơ nhếch miệng mà không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

...

Đợi người đi ra, Cố Lưu Sơ nhấn nút, đóng cửa kính lại, ngả người dựa vào ghế, nửa ngày không động đậy.

Bên ngoài không còn chút ánh hoàng hôn nào, rèm cửa đã kéo, trong bóng tối lớp vỏ lạnh lùng trên khuôn mặt anh có thể tạm thời được tháo xuống.

Tháo xuống rồi, trên mặt anh không còn biểu cảm gì, chỉ là một vẻ trống trải và cô đơn.

Anh vô thức xoa xoa mu bàn tay bị trật khi Quý Thuần vội vã bế anh ra ngoài.

Mặc dù lúc đầu chỉ nghĩ rằng cậu nhóc này đầy những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ , viết nhật ký biếи ŧɦái, còn thích đọc truyện khiêu da^ʍ, hai mắt cứ dán chặt vào mặt anh không rời, nhưng những ngày này sống chung, sự quan tâm, lo lắng và bảo vệ của cậu lại hoàn toàn không giống giả vờ.

Cậu thực sự lo lắng anh sẽ bị những lời ác ý của ông cụ làm tổn thương, không ngại mạo hiểm đắc tội với ông cụ để giúp anh đuổi người đi, cũng lo lắng anh có bị cơn đau tim đột ngột mà bất chấp mọi thứ chạy lên tầng mười ba.

Nghe có vẻ như một trò cười nhưng trong cuộc đời của Cố Lưu Sơ gần như chưa bao giờ nhận được sự thiên vị và lo lắng như vậy.

Từ khi sinh ra, anh và anh trai đã là một cặp song sinh cực kỳ giống nhau, gần như y hệt.

Năm năm tuổi, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở cửa, người đàn ông và người phụ nữ quay lưng lại với anh.

“Tiểu Sơ bị bệnh tim, sau này toàn bộ gia nghiệp chỉ có thể giao cho Dật Chi.”

Chín tuổi, anh biểu hiện xuất sắc hơn trong học tập.

“Nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì, sống đến lớn là tốt lắm rồi.”

Hai anh em, một xuất sắc, một bình thường, một mạnh mẽ, một yếu đuối. Có lẽ bản chất con người là thiên vị phía yếu đuối hơn, khỏe mạnh hơn.

“Con hoàn toàn không hiểu tình thân, con chỉ muốn thể hiện bản thân mình.”

“Con tranh giành như vậy, đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh trai chưa?”

“Nếu không phải con cứ muốn thắng, anh trai con sẽ không tức giận mà ra nước ngoài.”

“Bố không có ý chất vấn con, chỉ là không thể hiểu được, tại sao chỉ có mình con trở về mà không bị tổn hại gì.”

Tại sao.

Mỗi đêm mất ngủ, Cố Lưu Sơ đều mỉa mai nghĩ, câu hỏi này nên hỏi thần chết.