Chỉ trong một giây, Nhan Mộc An đã đối chiếu nữ tử này với cô nương mồ côi con nhà tướng quân biên cương có tấm lòng rộng lớn, y thuật cao siêu trong sách, nàng ta không chỉ có khuôn mặt anh khí xinh đẹp, mà còn dựa vào y thuật kết giao với nhiều tướng lĩnh ở biên cương, đến kinh thành cũng là nơi nào cũng nổi bật.
Là trợ thủ số hai của Ung Sưởng!
Tuy nhiên, vẻ ngoài phóng khoáng cũng không che giấu được sự thật là nàng ta thầm mến Ung Sưởng, chỉ cần không có ai ở đó, nàng ta hết sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mỉa mai nguyên chủ, nếu không phải nàng ta nhiều lần mỉa mai, nguyên chủ cũng sẽ không liên tục ra chiêu ngu ngốc ở giai đoạn sau, khiến Ung Sưởng chán ghét.
Quan ma ma vội vàng bước tới rót nước cho nàng, đợi trà thấm vào cổ họng, nàng mới cảm thấy đỡ hơn một chút, còn chưa kịp nói gì, Trình Anh lại nói:
"Vương phi, dân nữ bất tài, biết chút y thuật, có thể bắt mạch xem bệnh cho vương phi."
Nhan Mộc An mỉm cười: “Bản vương phi có thái y riêng xem bệnh, không cần làm phiền Trình cô nương."
Trình Anh không chịu dừng lại, ngược lại còn cho rằng Nhan Mộc An là coi thường y thuật của nàng ta, không khỏi nảy sinh tâm lý muốn hơn thua:
“Y thuật của dân nữ ngay cả vương gia cũng từng khen ngợi hai câu, nếu vương phi không chê..."
"Ta chê."
Trình Anh: [Những quý nữ kinh thành này thật là đỏng đảnh!]
Đám người hầu xung quanh: [Dám chọc giận vương phi, Trình Anh, ta khuyên ngươi nên im miệng!]
[Trình Anh, ngươi muốn làm gì?]
[Vương phi, tát cho ả ta hai cái!]
Nhan Mộc An...
"Không liên quan gì đến y thuật của Trình cô nương, chỉ là mỗi người có mỗi kiêng kỵ, Trình cô nương, ngươi đừng để bụng."
Trình Anh cảm thấy bị sỉ nhục, ở biên cương ai cũng khách sáo, lễ phép với nàng ta, nàng ta biết kinh thành phức tạp, không ngờ vừa đến đã bị dằn mặt.
"Là dân nữ đường đột."
"Chuyện nhỏ thôi, bản vương phi sẽ không để bụng đâu." Nhan Mộc An bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt: “Ngươi là cô nương đầu tiên được vương gia mang về, y thuật của ngươi nhất định rất giỏi, sau này có ngươi chăm sóc vương gia bên cạnh, ta rất yên tâm."
Trợ thủ số hai, mời ngươi cố gắng trở thành trợ thủ số một, hãy tỏa sáng vì Ung Sưởng đi!
Trình Anh khẽ nhíu mày [Vương phi thấy ta thân thiết với vương gia, nên đang ghen tị, đang mỉa mai ta sao?]
Nhưng nàng ta không có bằng chứng, đồng thời biết không thể để lộ tâm tư của mình đối với Ung Sưởng: “Vương phi nói gì vậy, vương phi là thê tử của vương gia, chăm sóc vương gia là chuyện của vương phi."
"Dân nữ còn có việc khác phải làm, không thể chia sẻ gánh nặng cho vương phi."
Nhan Mộc An lại ho khan hai tiếng: “Tạm thời, cứ như vậy đi."
Vẻ mặt yếu ớt nhìn Ung Sưởng: “Vương gia, gần đây thϊếp thân thể không khỏe, luôn hồi hộp, tinh thần sa sút, để tránh lây bệnh cho vương gia, thϊếp vẫn nên về quận chúa phủ tĩnh dưỡng một thời gian."
Phúc Lai: [Lại đổi triệu chứng rồi kìa!]
Đám người xung quanh tỏ vẻ đã không hiểu nổi vương phi của bọn họ nữa, tâm tư của vương phi đối với vương gia, ai ở kinh thành mà không biết?
Năm đó, để gả vào Vĩnh An vương phủ, vương phi đã khóc lóc om sòm trong ngự thư phòng, ngay cả công lao ra đời trước Hoài Tương quận chúa cũng đem ra, cho dù chỉ bái đường với một bộ y phục của vương gia cũng cam tâm tình nguyện, hận không thể mười hai canh giờ đều được nhìn thấy vương gia.
Vương gia ra ngoài, nàng một ngày phải hỏi mấy lần vương gia khi nào về, bây giờ vương gia đã về rồi, nàng lại muốn về quận chúa phủ?
[Chắc chắn là chiêu mới của vương phi, dùng lui để tiến!]
[Vương phi chắc chắn là muốn về nghĩ cách gϊếŧ chết Trình Anh!]
[Vương gia, ngài mau giữ nàng ấy lại đi, còn ngây ra đó làm gì, đồ vô dụng!]
Ở vương phủ bọn họ còn có thể khống chế, còn có thể giữ kín như bưng, thả nàng về rồi, vương phi lại phát điên, ai sẽ thu dọn tàn cuộc?
Nhìn thấy bình luận hiện lên, Nhan Mộc An lặng lẽ quay đầu, hít sâu một hơi, nhịn cười, đây là kỹ năng diễn xuất gì vậy, muốn cười chết nàng sao?
"Nàng thật sự muốn về sao?"
Ung Sưởng hiếm khi cho Nhan Mộc An một câu trả lời chính thức, chủ yếu là vừa vào cửa còn hồng hào đầy mặt, sau đó ho khan liên miên, bây giờ đã sắp ngã quỵ, nàng có phải là không biết giả bệnh không?
[Diễn kịch? Dùng từ chối để đồng ý?]
"Thật, thật như vàng vậy."
Nhan Mộc An cảm thấy ánh mắt của mình rất chân thành, cơ thể cũng tỏ ra càng yếu ớt hơn: “Vương gia thứ tội, thϊếp..."
"Thϊếp..."
Thần thái kia, không biết còn tưởng nàng phạm phải sai lầm gì, vội vàng bỏ chạy, ai ngờ nàng lại nói một câu: “Thϊếp thật sự bị bệnh."
Bàn tay Ung Sưởng đang cầm chén trà khựng lại, rõ ràng là đang nhẫn nhịn cơn giận: “Nàng bị bệnh thì mời thái y, bản vương sẽ không trách phạt nàng."
[Bản vương ngày thường rất hà khắc sao?]