Chương 11
Hệ thống chìm xuống đáy do dự một lúc lại muốn ngoi đầu lên khuyên cô quay lại giới giải trí kiếm bộn tiền lớn. Nó lại thấy Hách Khinh Khinh đột nhiên đứng lên lạch bạch chạy vào phòng ngủ.
Hệ thống yên lặng câm miệng, nó muốn nhìn xem Hách Khinh Khinh có thể làm ra trò gì mới.
Khuôn mặt nhỏ của Hách Khinh Khinh đầy phấn khích, cô lôi hết đồ trong tủ quần áo của nguyên chủ ra, rồi quay sang vơ vét một loạt hộp đựng trang sức trên bàn trang điểm xuống. Cuối cùng cô bày hết đống đó trong phòng khách sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh từng thứ đồ một.
Sau khi chụp xong, cô tải một app tên là Taobao dựa vào ký ức, đây là một nền tảng mạng chuyên mua bán đồ cũ second-hand.
Hách Khinh Khinh đăng một loạt hình mình mới chụp lên app rồi gõ thêm giá cả, đợi đến lúc vất vả làm xong tất cả thì cũng đã sắp qua một tiếng.
Hách Khinh Kinh phấn khởi cầm điện thoại, cô ngồi bệt xuống đất rồi ôm mặt, ánh mắt nóng rực như nhìn thấy một đống tiền sáng trưng.
“Bé Tám, cậu nói xem có phải tôi thông minh quá rồi không?”
Hách Khinh Khinh gấp không chờ nổi chia sẻ tâm trạng phấn khích của mình với hệ thống.
“Nhìn đi, mấy thứ này toàn là đồ hàng hiệu không đó, tuy nói hàng secondhand không được giá lắm, nhưng nhiều đồ như vậy chắc hẳn cũng kiếm được một khoản kha khá chứ nhỉ.”
“Lalala, sao tôi có thể thông minh đến vậy cơ chứ!”
Hách Khinh Khinh ôm lấy bản thân bắt đầu sung sướиɠ lăn lộn trên mặt đất, lăn đến mức hai má ửng hồng hai mắt ướŧ áŧ. Lúc này, cô mới ngồi dậy ôm điện thoại chờ mong nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đợi một phút, cô xoa hai tay rồi ấn reset.
Trôi qua hai phút, cô cắn đầu ngón tay ấn reset tiếp.
Lại qua mấy phút nữa, cô cắn môi ấn nút reset lần nữa.
Vẫn 0 lượt xem như ban đầu!
Hách Khinh Khinh: “...”
Hệ thống nhìn thấy hết toàn bộ quá trình rất tâm cơ phát ra một tiếng cười trừ ngắn ngủi.
“Bé Tám, cậu nói…”
Hách Khinh Khinh ủ rũ dựa vào sô pha, cô không ngừng reset màn hình điện thoại, mãi đến khi điện thoại nhảy ra thông báo nhắc nhở “Số lần reset vượt quá quy định, xin người dùng reset lại sau mười phút nữa”.
Mặt Hách Khinh Khinh tràn ngập tủi thân che điện thoại lại, cô uể oải nói: “Cái app này không thân thiện với tôi chút nào.”
Hệ thống chìm xuống đáy “ting” một tiếng online.
Quả nhiên,thấy ký chủ không vui chính là niềm vui của nó.
Hơn nữa, bây giờ chính là thời cơ tốt để nói chuyện nghiêm túc!
“Ký chủ.” Hệ thống ra vẻ nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cô nên nhìn thẳng vào tình trạng hiện tại của chính mình đi.”
“Hả?” Hách Khinh Khinh bẹo hình bẹo dạng nói: “Haizz, tôi biết bản thân mình là một cô bé đáng thương đang nợ một đống tiền rồi.”
“...” Hệ thống hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói tiếp: “Cô quên điều tôi nói lúc trước là cô tới thế giới này để làm nhiệm vụ rồi à?”
Hách Khinh Khinh cầm lấy điện thoại bắt đầu tải lại trang web, cô không tập trung nói: “Vẫn nhớ mà.”
“...” Hệ thống hít một hơi thật sâu, nó không thèm so đo với cô mà quay sang hỏi: “Vậy hai hôm nay cô đang làm cái gì vậy hả?”
“Tôi đang kiếm tiền trả nợ đó.”
Lần reset này của Hách Khinh Khinh load ra tận 3 lượt xem, đầu óc của cô lập tức tỉnh táo trở lại: “Bé Tám nhìn này, cuối cùng cũng có người tới nhìn đồ, xem ra sắp có đơn đặt hàng tới cửa rồi đấy.”
“...”
“Ký chủ!” Hệ thống cuối cùng cũng bùng nổ: “Cô có thể nghiêm túc nói chuyện với tôi được hay không!”
Hách Khinh Khinh nói một cách vô tội: “Tôi là người…”
“Cô mà nói mình là người nghiêm túc lần nữa thì chúng ta sẽ chia tay luôn!” Hệ thống tức đến mức nói không lựa lời.
Hách Khinh Khinh: “...”
Hệ thống vừa phản ứng lại điều mình vừa nói: “...”
Một lát sau.
Hách Khinh Khinh đánh vỡ sự im lặng, cô nghiêm túc hỏi: “Cho nên rốt cuộc bé Tám cậu muốn nói gì với tôi?”
Hệ thống cũng nói một cách nghiêm túc: “Ký chủ có phải cô đã quên nhiệm vụ của mình là thay đổi cuộc đời của nguyên chủ, sống lại nghịch chuyển tình thế rồi không? Cô nhìn xem, bây giờ cô không những rời khỏi giới giải trí mà cô… cô còn… Giờ cô thế này thì làm sao mà thay đổi cuộc đời của nguyên chủ, bước đi trên con đường nghịch tập lộng lẫy huy hoàng được!”
Hệ thống cuối cùng cũng trút hết toàn bộ cảm xúc tích tụ bấy lâu nay của mình ra.
Hiện tại chắc ký chủ đã nhận thức rõ hiện thực rồi.
“Nếu cô đã kế thừa mạng sống của nguyên chủ, vậy thì cô phải làm gì đó cho nguyên chủ, ký chủ, cô không thể thành một người ăn cháo đá bát, không chịu trách nhiệm được.”
Hệ thống nói một cách mạnh mẽ hùng hồn.
Hách Khinh Khinh: “...”
Hệ thống: “Ký chủ, cô suy nghĩ cho kỹ đi, cô muốn làm một bad girl không phụ trách nhiệm hay muốn làm…”
“Bé Tám à.” Hách Khinh Khinh cắt ngang lời của hệ thống nhỏ nhà mình, cô thắc mắc hỏi: “Có phải nguyên chủ đang nợ một món nợ khổng lồ đúng không?”
Hệ thống gật đầu theo bản năng.
“Có phải nguyên chủ trong giới giải trí rất thảm hại, anti fan khắp nơi đúng không?”
Hệ thống cảm thấy có bẫy rập, nhưng điều ký chủ nói lại là sự thật.
Hách Khinh Khinh: “Vậy thì việc tôi rời khỏi giới giải trí đi kiếm tiền trả nợ còn không phải là đang thay đổi cuộc đời của nguyên chủ hay sao?”
“...” Hệ thống chất vấn hỏi: “Thế nghịch tập ở đâu ra? Bước lên một con đường đẳng cấp rực rỡ sáng rọi thì sao?”
“Bé Tám à.” Hách Khinh Khinh dường như rất cạn lời: “Lúc trước chính miệng cậu nói, chỉ cần có thể thay đổi cuộc đời của nguyên chủ thì không cần tính quá trình, nên tôi có làm thế nào thì vẫn được tính mà ~”
“Với lại, nếu tôi đoán không nhầm thì cái cậu nói sẽ khen thưởng tuổi thọ của nguyên chủ cho tôi…” Hách Khinh Khinh cười khẽ, cô ôm mặt chậm rì rì nói: “Cái này vốn dĩ là thứ tôi nên có được, vì bây giờ tôi chính là Hách Khinh Khinh mà.”
“Đến nỗi chuyện nghịch tập… Hahaha, bé Tám, nếu tôi đoán không nhầm thì độ nghịch tập của tôi càng lớn thì lợi ích cuối cùng cậu nhận được sẽ càng nhiều đấy nhỉ.”
“Để tôi đoán xem, lợi ích đó chính là dòng năng lượng mà cậu nói đúng không.”
“Biết đâu cậu còn có cái loại thiết lập đánh giá trình độ nghịch tập nhỉ?”
“Nhưng với tôi mà nói thì điều đó lại không liên quan mấy, bởi vì sau khi tôi chọn rời khỏi giới giải trí thì chỉ có mình cậu tức đến giậm chân, còn những thứ khác thì hình như không có thay đổi gì cả.”
“Còn cái chuyện cậu nói đến cuối sẽ có khen thưởng, nghĩ thôi cũng biết là thứ đồ vô tác dụng rồi, cậu cố ý dụ dỗ tôi đấy à?”
Hệ thống sợ tới mức không nói nên lời: “...”
Vốn tưởng rằng ký chủ là kẻ ngốc nghếch, nhưng không ngờ cô lại là sói đội lốt cừu!
Là do nó quá sơ suất!
Lúc này, điện thoại đột nhiên “ting” một tiếng cứu vớt hệ thống nhỏ đang trong trạng thái quẫn bách.
Hách Khinh Khinh “biu ~” một cái móc điện thoại ra nhìn, có tin nhắn riêng!
“Bé Tám, có đơn đặt hàng rồi nè ~”
Hách Khinh Khinh dường như quên mất chuyện “ngả bài” vừa rồi, cô vô lo vô nghĩ bắt đầu nói chuyện làm ăn với người xa lạ.
Hệ thống câm như hến.
Hệ thống đang nghĩ lại.
Tuy Hách Khinh Khinh đoán trúng phần lớn sự thật, nắm đúng mạch máu của nó nhưng cô cũng không biết hệ thống cố ý giấu mình một số tin tức mấu chốt, ví dụ như cô chỉ cần sống tốt bình yên vượt qua kiếp số, hoặc ví dụ như…
Nó chỉ là một hệ thống cải tạo bình thường, chứ không phải là hệ thống nghịch tập đỉnh cấp!
Đúng vậy, ký chủ muốn chọn cuộc đời kiểu gì cũng được chỉ cần có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời biến dị của nguyên chủ.
Nguyên chủ vốn là người có mệnh số sống lâu trăm tuổi, chẳng qua vì sau khi tiến vào giới giải trí điên cuồng tìm đường chết, sau đó lại mắc bệnh trầm cảm, lại bị anti fan điên cuồng trả thù nên nguyên chủ bất ngờ qua đời.
Cho nên, kỳ thật chỉ cần ký chủ tránh thoát được kiếp số kia sau đó bình yên sống sót thì nhiệm vụ của cô đã được tính là thành công.
Nhưng nếu làm như thế thì năng lượng nó nhận được cũng chỉ có xíu xiu, nhiều lắm cũng chỉ sử dụng được tới lúc mở ra thế giới mới tiếp theo.
Hơn nữa, điều này làm ảnh hưởng tới tôn nghiêm của một hệ thống nghịch tập (cải tạo) như nó!
Ký chủ những lần trước căn bản không cần nó dẫn dắt, vừa nghe thấy nghịch tập thì ai cũng phấn khích như được tiêm máu gà bắt đầu bước trên con đường trải đầy hoa.
Những hệ… những hệ thống trong bộ phận nghịch tập đều hâm mộ ghen ghét nó…
…
Hệ thống điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp của mình, nó tiếp tục ẩn nấp chờ đợi thời cơ mới.
Quả nhiên không làm nó thất vọng.
Đơn hàng đầu tiên của Hách Khinh Khinh không có chút bất ngờ nào đã… thất bại.
Cô còn đang lướt qua lướt lại lịch sử trò chuyện để xem phân đoạn nào xảy ra vấn đề.
Cô không hề biết, “lòng lang dạ sói” của hệ thống nhỏ căn bản không biến mất.
Ting ——
Hệ thống nhỏ đã online.
Nó giả vờ giả vịt thở dài một hơi: “Ký chủ, làm sao bây giờ đây?”
“Còn một tuần nữa là cuối tháng rồi, cô còn phải trả lãi tiền nợ trên mạng nữa đó.”
“Haizz, căn phòng này cũng không ở thêm được nữa, tuy công ty không tới giục cô nhưng cô cũng không thể mặt dày ở nhờ mãi được.”
“Với lại, cô còn nợ công ty một khoản tiền nữa, nếu công ty người ta đột nhiên đến giục cô trả tiền thì làm sao bây giờ?”
Hệ thống nhỏ tâm cơ nhìn thấy Hách Khinh Khinh nháy mắt nằm liệt trên mặt đất như cái xác không hồn.
Hệ thống nhỏ như ác ma thủ thỉ bên tai: “Ký chủ à, mặc dù tôi có chút ý đồ riêng nhưng giới giải trí quả thực kiếm được rất nhiều tiền, thứ cô nợ là khoản tiền lớn tới mấy chục triệu tệ, nếu chỉ dựa vào việc đi làm thuê của cô thì thật sự không thể trả hết được.”
“Đúng thế thật.” Hách Khinh Khinh yên tĩnh nghe xong, cô gật đầu tán thành: “Nếu cứ từ từ làm thuê như tôi thì chắc chắn không trả hết được.”
Sau đó, Hách Khinh Khinh phấn chấn lại tinh thần cầm điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm công việc liên quan đến…
Nghề vệ sĩ!
Kiếm tiền, cô muốn giành giật từng giây để kiếm tiền!
Hệ thống: “...”
Haha, không sao cả, ký chủ vẫn quái đản như cũ.
Nó tin rằng, hiện thực sớm hay muộn gì cũng sẽ làm ký chủ phải khuất phục!
Hách Khinh Khinh mất hơn một tiếng đồng hồ để xem tin thông báo tuyển dụng vệ sĩ trên mạng, có điều thông báo tuyển dụng của nghề này rất ít hơn nữa yêu cầu còn rất nhiều.
Cái gì mà, bạn từng học môn võ nào?
Trước đó từng làm việc ở công ty nào?
Từng bảo vệ ai?
Có giấy tờ hành nghề vệ sĩ hay không?
Cứ sàng lọc từng yêu cầu một như vậy, không có gì bất ngờ Hách Khinh Khinh đã bị loại từ vòng gửi xe.
Hách Khinh Khinh mê mang nhìn trần nhà.
Hách Khinh Khinh tức giận múa may nắm đấm.
Hách Khinh Khinh, Hách Khinh Khinh tự ôm mình lắc lư.
Hệ thống châm chọc cười khẩy một tiếng.
“Bé Tám, cậu yên tâm, tôi sẽ kiếm được tiền thôi.” Hách Khinh Khinh vỗ ngực: “Ngày mai tôi nhất định sẽ tìm được cách khác.”
Ngay lúc cô chuẩn bị tắm rửa đi ngủ để ngày mai tiếp tục phấn đấu thì điện thoại bị cô vứt sang một bên bắt đầu rung lên, màn hình nhấp nháy lóe ra ánh sáng.
Có người gọi đến.
Hách Khinh Khinh cầm điện thoại lên, thế mà lại là Lý Mai gọi tới.
Cô theo bản năng thấy chột dạ, chẳng lẽ…
Tay Hách Khinh Khinh vuốt sang ngang tắt máy.
Hệ thống: “...”
Hách Khinh Khinh lừa mình dối người móc đồ ngủ ra rồi ôm vào phòng tắm tắm rửa.
Đợi đến lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ, cô không nhịn được ấn bật điện thoại rồi nhìn lướt qua màn hình điện thoại của mình, trên đó thình lình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ của Lý Mai.
Trái tim nhỏ của Hách Khinh Khinh lập tức đập thình thịch, cô nhanh chóng an ủi vỗ về bản thân đáng thương nhỏ yếu.
Không sao không sao, chỉ cần cô không nhìn thấy thì tất cả mọi chuyện đều là giả.
Đúng đúng, đi ngủ, đi ngủ…
…
Sau khi Lý Mai tan làm, cô ấy lái xe trên dòng xe cộ tắc nghẽn.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn thành phố quả thực rực rỡ hoa cả mắt, ngay cả khi trời đã về đêm thì thành phố B vẫn tươi đẹp thịnh vượng, tươi sống sôi động như cũ.
Lý Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi giật mình.
Cô ấy nhớ tới lúc Hách Khinh Khinh còn chưa debut.
Lúc đó, mặc dù hai mắt của cô gái nhỏ cũng có dã tâm nhưng trong đó vẫn tràn ngập chờ mong hồn nhiên và đầy nhiệt tình.
Cô nói: [Chị Mai, em chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại.]
[Không cần phải sầu lo vì miếng ăn, muốn ăn gì thì ăn đấy, muốn mặc gì thì mặc.]
[Sẽ có rất nhiều người thích em.]
[Em sẽ không bị người khác vứt qua vứt lại như một món đồ.]
[Chị Mai, đợi khi nào em nổi tiếng thì em nhất định sẽ làm chị ăn sung mặc sướиɠ, hahahaha ~]
Bên tai dường như truyền tới tiếng cười ngọt ngào của thiếu nữ, Lý Mai theo bản năng cười khẽ nhưng cô ấy lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Dòng xe cộ tắc nghẽn bắt đầu thong thả tiến về phía trước. Lý Mai cầm tay lái tiến lên theo dòng xe.
Tới một đoạn đường có ngã rẽ, tay cầm vô lăng của Lý Mai nắm lại thật chặt, giây cuối cùng cô ấy thở dài một hơi rồi bẻ tay lái quay đầu xe.
Lý Mai lái xe tới dưới tầng chung cư quen thuộc, đây là chỗ ở cô ấy tìm cho Hách Khinh Khinh, ngay từ đầu Hách Khinh Khinh không ở chỗ như thế này nhưng sau lại…
Lý Mai hút xong một điếu thuốc, cô ấy tùy tay vứt tàn thuốc vào thùng rác sau đó dẫm cao gót bước vào sảnh lớn của chung cư.
Ding dong ~ ding dong ~ ding dong ding ~
Hách Khinh Khinh sắp chìm vào mơ đẹp bị tiếng chuông cửa chói tai làm bừng tỉnh, cô còn có chút mơ hồ bò dậy khỏi giường rồi lết dép lê hốt hoảng đi tới trước cửa, “cạch” một tiếng mở cửa ra theo bản năng.
Ngoài cửa, bản mặt “đòi nợ” của Lý Mai cứ thế đâm thẳng vào đôi mắt mơ hồ của Hách Khinh Khinh.
Xoẹt!
Hách Khinh Khinh nháy mắt tỉnh ngủ.
Rầm!
Cô đóng cửa lại theo bản năng.
Lý Mai đang định nói chuyện: “...”