Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 9

Chương 9

Vừa mới giành được chiến thắng trở về, Tiểu Ưu Ưu vui sướиɠ thả lỏng ngón tay, ngay lúc đó cô ấy nhìn thấy dưới góc phải của laptop nhảy ra một thông báo, tiêu đề của tin nóng chợt lóe qua, ánh mắt Tiêu Ưu Ưu vừa nhìn lướt qua thì mắt lập tức sáng rực tay nhanh chóng ấn vào.

Tiêu đề #Siêu anh hùng của chúng ta tên là?#

Lại thêm một video nữa, Tiêu Ưu Ưu xoa tay chờ mong rồi nhấn vào chỗ phát video.

Video này rõ nét hơn hẳn mấy video kia, bởi vì được quay dưới ánh đèn đường nên hắt sáng khá tốt. Chỉ thấy một người phụ nữ bị làm mờ một nửa mặt trong video hỏi: “Ân nhân, cô có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?”

Sau đó cô gái người mà ngay cả bóng dáng cũng mang theo vầng sáng khẽ khựng lại, rồi một giọng nói ngọt ngào truyền ra dưới lớp khẩu trang.

Cô ấy nói: “Hách Khinh Khinh.”

Tiêu Ưu Ưu đang kích động nháy mắt đơ cứng mặt: “...”

Gì?

Tại sao chị yêu dấu của tôi lại cùng tên với sao nữ mà tôi ghét nhất?

Đúng vậy, Tiêu Ưu Ưu chính là một trong số hàng nghìn người anti nữ nghệ sĩ họ Hách.

Trong “Hiệp hội Anti toàn cầu của Hách Khinh Khinh”, cô ấy cũng là trưởng nhóm cầm đầu của một nhóm nhỏ trong đó.

Nói đến ân oán gút mắt của cô ấy với Hách Khinh Khinh thì không thể kể hết được.

Tóm lại là những anh giai mà cô ấy thích đều bị Hách Khinh Khinh ăn vạ lăng xê, Tiêu Ưu Ưu lại bị da mặt dày của Hách Khinh Khinh chọc điên. Kết quả là, cô ấy đã trở thành anti cứng và từ đây đã bắt đầu triển khai cuộc chiến đấu gian khổ “không chết không ngừng” với Hách Khinh Khinh.

Tiêu Ưu Ưu mặt như táo bón nhìn chằm chằm màn hình laptop, nhất thời quên tắt nên video cứ thế phát đi phát lại, vì thế cái câu “Hách Khinh Khinh” kia cứ vang vọng tuần hoàn bên tai cô ấy, có thể nói là tiếng ma quỷ ung tai.

Hốt hốt hoảng hoảng, cuối cùng cô ấy sợ đến mức trái tim suýt ngừng đập.

Giọng nói này… sao… càng nghe lại càng giống giọng… của Hách Đê Tiện thế…

Tiêu Ưu Ưu đột nhiên véo mạnh vào mặt rồi tập trung lắng nghe, đôi mắt cô ấy hung hăng nheo lại hết sức chăm chú.

Sau mấy lần, cô ấy đột nhiên tát “bốp” một cái vào mặt.

Đúng vậy, cô ấy vẫn chưa tỉnh táo hẳn!

Chắc là dạo này thức đêm lên mạng công kích Hách Đê Tiện đã đem lại di chứng không thể xóa nhòa cho cô ấy…

Tiêu Ưu Ưu tắt video, hai mắt trống rỗng nằm ở trên giường, vẻ mặt… phức tạp… trong mờ mịt lại lộ ra kích động, trong kích động lại lộ ra phẫn nộ, trong phẫn nộ còn lộ ra vẻ tự giễu “mình ngu thật”...

Sau đó, cô ấy lộn ngược lại rồi xoay người ngồi dậy bê laptop lên bắt đầu tìm kiếm video cắt ghép ngày xưa của Hách Đê Tiện.

Nói thật, thân là anti cứng của Hách Khinh Khinh, thì đám anti fan này quả thật là “chân ái” của Hách Khinh Khinh, e rằng còn hiểu cô hơn cả đám fan cứng chỉ được lác đác mấy người.

Số anti fan đang rơi vào nghi ngờ nhân sinh sau khi xem xong video giống Tiêu Ưu Ưu cũng không ít.

Điều đầu tiên mà từng người họ làm chính là điên cuồng đấu tranh giữa thể xác và tinh thần, đến cuối cùng đều tự hành hạ bản thân rồi lại sinh ra chút chờ mong, bắt đầu tìm tòi video ngày xưa của Hách Khinh Khinh giống Tiêu Ưu Ưu.

Vì thế, vào tối hôm nay nhân viên quản lý đằng sau Weibo phát hiện lượt xem video liên quan đến nghệ sĩ họ Hách vừa mới thông báo rời khỏi giới giải trí nào đó bá chiếm hot search hai hôm trước lại bắt đầu tăng lên với tốc độ đáng chóng mặt.

Với anti fan mà nói thì đây đã định trước là một đêm thức trắng.



Hách Khinh Khinh cả đêm mơ đẹp, 5 rưỡi sáng hôm sau cô tỉnh giấc rồi động tác nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, mùa đông cô hứng một vốc nước lạnh để rửa mặt, cảm giác rùng mình kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi làm cô tỉnh cả người.

Cô buộc kiểu tóc đuôi ngựa, mặc nội y giữ nhiệt và áo hoodie liền mũ, cuối cùng khoác thêm một cái áo khoác xám bên ngoài, kết hợp với một cái quần bông giữ ấm màu đen. Cô đứng trước gương ngắm mình một lúc rồi mới đeo khẩu trang lên vui vẻ ra cửa.

Hôm qua thím ở nhà bếp nói với cô là sáng nay sẽ ăn bánh bao hấp thịt.

Công trường cách chung cư mini của cô không xa, đi bộ cũng chỉ mất ba mươi mấy phút, Hách Khinh Khinh ngân nga giai điệu vui sướиɠ nào đó, một đường vui vẻ chạy chậm tới công trường.

“Quản đốc Lưu, buổi sáng vui vẻ nha ~”

Sáng sớm quản đốc Lưu Minh đã cầm một ấm trà nóng, một tay đặt trên cái bụng to tròn vo của mình, ông ấy thảnh thơi dạo quanh công trường.

“Tiểu Khinh à, cô đến sớm thế.”

Hách Khinh Khinh nở nụ cười, tràn đầy sức sống nói: “Không còn sớm nữa đâu, ăn sáng xong thì có thể bắt đầu làm việc được rồi.”

Bình thường công trường bắt đầu thi công vào 7 giờ, có một số công việc khác thì phải đợi đến 8 giờ đợi trời sáng mới tiến hành được.

Bây giờ vẫn chưa đến 6 rưỡi, công trường cũng đã ồn ào náo nhiệt, các công nhân túm tụm lại tốp năm tốp ba, vừa thấy Hách Khinh Khinh tới thì đông đảo ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm vào cô.

Hách Khinh Khinh chào hỏi Lưu Minh xong thì lại cười tủm tỉm nhảy nhót đến bên cạnh các bác gái bên kia, sau khi ngọt ngào chào hỏi thu được tình yêu thương của họ xong, cô đứng ăn hạch đào với đậu phộng các bác gái cho rồi quay sang chào đám công nhân đang nhìn mình.

“Chào buổi sáng mọi người, ông chú, hôm nay trông chú có sức sống quá ha.” Đi làm có hơn một ngày mà giọng nói chuyện của Hách Khinh Khinh đã mang theo tiếng địa phương thân thiết giống mọi người.

“Tiểu Kiện, sao hôm nay trông cậu ỉu xìu thế kia ~”

“Woa, cậu giỏi thật đấy~” Hách Khinh Khinh vỗ tay bôm bốp khen ngợi chàng trai nào đó đang tập hít đất: “Cậu có thể làm được bao nhiêu cái thế? Một phút có được một trăm cái không?”

Động tác của cậu trai ấy khựng lại, không biết vì sao giây tiếp theo cậu ta bắt đầu điên cuồng hít đất, Hách Khinh Khinh vừa xem vừa liên thanh cảm thán kinh ngạc.

“Chú ơi chú đang hút thuốc lào đó hỏ?” Hách Khinh Khinh ăn hết đậu phộng nhân hạch đào trong tay thì các bác gái bên cạnh lập tức bốc cho cô một nắm, cô ăn nhồm nhoàm không dừng miệng sau đó cười tủm tỉm nói tiếp: “Wao, nhóc Đặng, cậu mặc nhiều áo thế ~”

Các bác gái nhìn Hách Khinh Khinh tràn đầy sức sống với ánh mắt thích thú và đầy yêu quý.

Hôm qua Hách Khinh Khinh không bắt chuyện với quá nhiều người, với mấy người trẻ thì cô gọi theo các bác gái, còn với những ông chú lớn tuổi rồi thì cô gọi chung là chú.

Không lâu sau, dưới cách gọi thân thiết “chú ơi” của Hách Khinh Khinh, các ông chú vốn có chút tò mò về Hách Khinh Khinh lập tức trò chuyện nhiệt tình với cô.

“Ái chà, cô nhóc này đúng là có sức sống thật đấy.” Một ông chú duỗi chân ra giãn cơ nào đó cười lớn nói.

Hách Khinh Khinh: “Hihi, chú cũng trẻ khỏe lắm.”

“Bé con lại đây, chỗ chú có bò khô này, bò khô gửi từ dưới quê chú lên đấy, thịt bò Tây Tạng chính gốc.” Ông chú râu xồm nào đó vẫy tay nói.

Hách Khinh Khinh lon ton chạy tới, cô giơ hai tay nhận lấy một vốc bò khô đầy ụ ông chú bốc cho: “Cảm ơn chú nha, chú ơi chú có muốn ăn hạch đào không?”

Hách Khinh Khinh là cô gái lễ phép biết có qua có lại, cô xòe tay nhỏ về phía ông chú râu xồm, ý bảo chú lấy hạch đào ăn đi ạ.

Chú râu xồm cười to vang dội, ông ấy nhấp một ngụm rượu trắng rồi nói: “Bé con cháu cứ ăn đi, nhìn cái thân hình gầy gò ốm yếu này của cháu đi, cháu phải ăn nhiều vào nuôi thêm tí thịt thì mới trông khỏe mạnh được.”

Hách Khinh Khinh cười cong mắt, cô gồng tay lên khoe bắp tay nhỏ không có tí cơ nào cho ông chú xem, sau đó cười hớn hở nói: “Chú ơi, cháu hơi bị khỏe đó!”

Hahahahaha…

Các chú công nhân trong công trường đều thân thiện cười lớn.

Chỉ có mấy thanh niên trẻ từng trông thấy bản lĩnh thật của Hách Khinh Khinh và các chú công nhân chuyên bốc gạch đều nhìn mấy người đang cười to với ánh mắt khinh bỉ “đám thiểu năng trí tuệ mấy người.

Tiếp theo Hách Khinh Khinh lại nhận được đồ ăn vặt đặc sản từ quê của mấy chú công nhân kia, sau một vòng dạo quanh, cô đã nhét đầy cả túi áo, ngay cả tay cũng không cầm hết được.

Sau đó Hách Khinh Khinh thu hoạch tràn đầy bắt đầu chia đồ ăn với các dì các bác gái yêu thương mình, hành động này không nghi ngờ gì nữa đã thu hoạch được sự thích thú từ họ.

Hách Khinh Khinh cũng không quên hai bác gái làm ở nhà bếp, cô để riêng ra một phần cho họ, rồi vừa ăn vừa tám chuyện với các bà bác bên ngoài một lát, sau đó cô ôm hai phần mình để dành ra rồi chạy tới nhà bếp.

Hai bác gái trong nhà bếp vẫn đang bận rộn vì sắp đến giờ ăn cơm.

Hách Khinh Khinh thấy họ bận không rời được tay thì lập tức xé một gói bò khô đút cho họ ăn, sau đó cô thả đồ ăn vặt trong tay xuống chuẩn bị lên giúp họ.

Kết quả cô vừa mới xắn tay áo lên định rửa bát thì có một bác gái lập tức kêu lên ngăn cản: “Ấy ấy ấy đừng, con nhóc này, nước lạnh như vậy cháu chạm vào làm gì, sắp ăn cơm rồi cháu mau ra ngoài đợi đi.”

Một người khác là bác gái Tôn cũng vừa đảo thức ăn vừa hét to: “Con ơi bên này sắp xong rồi, con đi nghỉ chút đi, các bác không mệt đâu, con ăn xong còn phải làm việc nặng nữa nên chừa lại chút sức ha con.”

“Đây đây đây, bác cho con nếm thử cái này: “ Bác gái Tôn cướp lấy bát trong tay Hách Khinh Khinh, bà ấy lôi cô vào một góc bếp rồi mở l*иg hấp đang nghi ngút khói lên.

“Nhìn xem, con có thích không?” Bác gái Tôn như con nít đang khoe đồ chơi, bà ấy bưng một bát khâu nhục mềm rục thơm ngào ngạt ra: “Con mau lại đây ăn thử xem, đây là món sở trường của bác đấy.”

Mũi Hách Khinh Khinh giật giật, mùi thơm của món khâu nhục làm cô không nhịn được nuốt nước miếng, dáng vẻ mèo tham ăn này của cô làm cho bác gái Tôn vừa lòng cười to thành tiếng, bà ấy nhanh chóng kéo tay cô bảo cô ngồi xuống ghế nhỏ.

“Con cứ ngồi đây ăn đi.” Nói xong bà ấy đặt khâu nhục xuống bàn nhỏ rồi xoay người xới một bát cơm và rót một cốc sữa đậu nành cho Hách Khinh Khinh.

Bác gái Tôn còn yêu quý cô nhóc Hách Khinh Khinh này hơn những người khác, bà ấy với ông bạn già đều làm việc trong công trường, hai người họ phải hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng cũng không có con cái, bởi vì cuộc sống trước kia của họ cũng không dễ dàng gì.

Tình cảm vợ chồng của bác gái Tôn rất tốt, bà ấy cũng rất chăm chỉ tháo vát, ngoài việc nấu ăn ở nhà bếp ra thì khi rảnh rỗi bà ấy còn bốc gạch dỡ gạch hộ mọi người, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Hách Khinh Khinh động tác nhanh nhẹn, lại còn nhiệt tình tốt bụng. Hôm qua lúc bác gái Tôn dỡ gạch nhất thời không chú ý nên suýt nữa bị gạch rơi vào chân, quả này mà rơi trúng chân thì chưa nói đến việc chảy máu nhưng chắc chắn sẽ làm bà ấy đau mấy ngày. Vẫn là nhờ Hách Khinh Khinh nhanh tay lẹ mắt kịp thời đá văng cục gạch kia ra.

Bác gái Tôn sợ tới mức bắt cô cởi giày ra xem, thấy chân của cô nhóc quả nhiên sưng vù một cục, bà ấy vô cùng đau lòng.

Hách Khinh Khinh ngoan ngoãn ngồi im trên ghế nhỏ, dưới ánh mắt chờ mong của bác gái Tôn, cô gắp một miếng khâu nhục thơm ngào ngạt lên rồi nhét vào miệng dưới lớp khẩu trang, càng nhai mắt cô lại càng sáng ngời. Cuối cùng cô mở miệng khen: “Bác ơi, ngon quá trời ~”

Bác gái Tôn lập tức cười thỏa mãn, tự tin chống eo đi sang bên kia rửa bát đũa.

Hách Khinh Khinh vừa ăn uống thỏa thích vừa nghe hai bác gái nhà bếp tám chuyện qua lại, cuộc sống này quả thực thoải mái quá trời quá đất.

Hệ thống vẫn luôn yên lặng chìm xuống đáy: “...”

Haha, cuộc sống sướиɠ thế này bảo sao ký chủ chỉ chăm chăm muốn tới đây bốc gạch.

Nó cũng cảm thấy chỗ này khá vui sướиɠ đấy…

Hệ thống đột nhiên rùng mình, nó khó chịu quất roi vào dữ liệu của mình.

Haha, mày nghĩ cái gì thế hả, mày không thể bị viên đạn bọc đường đơn giản này mê hoặc giống ký chủ, ký chủ bắt buộc phải đi lên một con đường nghịch tập sáng lấp lánh mới được!

Hừ, đây là tôn nghiêm của một hệ thống nghịch tập như nó!

Hệ thống cảm thấy bây giờ không phải lúc chìm vào cảm xúc của riêng mình, nó phải nói chuyện hẳn hoi với ký chủ mới được.

“Ký chủ.”

Hệ thống lại biến thành phiên bản nghiêm túc đứng đắn ban đầu của nó.

Hách Khinh Khinh được ăn thịt, nên cô vui vẻ trả lời nó.

“Bé Tám làm sao thế?”

Hệ thống vừa định nói chúng ta nói chuyện với nhau đi thì Hách Khinh Khinh lại chép miệng nói không rõ lời: “Bé Tám, món thịt này ăng ngon lắm, đáng tiếc là cậu không ăn được, bé Tám hay nà cậu nghĩ cách khác đi, tôi có thể chia cho cậu một xíu, hihi ~”

Hệ thống tức giận: “Ký chủ, cô có thể đứng đắn lên được không, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đó!”

Tại sao nó lại ký kết với một ký chủ khó dẫn dắt như vậy, nó muốn vả mình một cái!

Hách Khinh Khinh vô lo vô nghĩ nói: “Tôi là người đứng đắn mà hahahahaha…”

Hệ thống: “...”

Nói cái bíp, không thể nào nói nổi nữa!

Hách Khinh Khinh cảm thấy bé Tám nghiêm túc trông rất dễ thương, sau khi chém gió một hai câu, cô mới hỏi nó: “Bé Tám, cậu định nói gì với tôi thế?”

Hệ thống không muốn nói chuyện.

Hách Khinh Khinh: “Bé Tám? Cậu ngủ rồi à?

Hệ thống còn muốn giả vờ giả vịt một chút, dù gì nó cũng là…

“Thế thôi vậy.” Hách Khinh Khinh chẹp miệng y như gã bội bạc vô tình: “Cậu ngủ đi.”

Hệ thống: “...”

Nó xin thề, nếu hôm nay nó mà nói thêm câu nào với Hách Khinh Khinh thì nó làm chó!