Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 7

Chương 7

Ban đầu Lý Cầm Vãn cũng cho là vậy, cô ấy vừa định nói hay là đổi công việc khác đi cô ấy có thể giới thiệu cho, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của Hách Khinh Khinh thì cô ấy đột nhiên không thể nói ra lời.

Chỉ có cậu trai trẻ thẳng tính như Vương Hạo không nhịn được nói: “Tiểu Hách, cô chắc mình không bị quản đốc xảo quyệt lừa đó chứ?”

Hách Khinh Khinh sửng sốt, cô nghĩ một lát rồi đột nhiên trợn tròn mắt: “Không thể nào!”

Mọi người thấy vậy, lòng thầm nghĩ quả nhiên có điều…

“Chẳng lẽ quản đốc Lưu ăn bớt tiền lương của tôi ư?” Vẻ mặt Hách Khinh Khinh đau đớn vô cùng, cô siết chặt nắm đấm: “Tôi còn tưởng 200 tệ là nhiều lắm rồi, chẳng lẽ tiền lương là 250 (đồ ngốc) à? Đúng là quá đáng thật đó!”

Mọi người: “...”

Không, ý của bọn họ không phải vậy.

Vương Hạo nghẹn lời, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Ờm, chắc là ông ấy không ăn bớt tiền lương của cô đâu, vì tiền công bốc gạch trên thị trường cũng chỉ trong khoảng 100-200 tệ một ngày mà thôi.”

Vẻ mặt tức giận của Hách Khinh Khinh khựng lại, sau đó cô xấu hổ moi móng tay: “Ôi chao, quản đốc Lưu quả nhiên là người tốt mà, vận may của tôi vẫn khá tốt hihi ~”

“...”

Mọi người ngồi trong xe cũng không biết nên nói gì.

Vương Hạo cũng có chút bứt rứt.

Cậu ấy do dự một lát nhưng nghĩ tới bản lĩnh cao siêu của Hách Khinh Khinh thì vẫn dũng cảm hỏi một câu.

“Tiểu Hách, tôi thấy cô có tiềm chất làm cảnh sát đấy, hay là cô tới đội của chúng tôi làm cảnh sát đi, thi vào không khó lắm đâu.”

Trương Tân Thành cạn lời ngồi một bên nhìn cấp dưới vô cùng ngốc nghếch ngày xưa của mình một cách khen ngợi.

“Cảnh sát?”

Không biết do đâu Hách Khinh Khinh cứ cảm thấy nghề này có chút gì đó trái ngược với mình, cô lắc đầu lia lịa theo bản năng: “Không được không được, tôi thấy công việc bốc gạch bây giờ của tôi còn khá tốt.”

Mọi người: “...”

Vương Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tại sao thế, cô xem thân thủ của cô đỉnh như vậy mà đi bốc gạch thì quá phí hoài ấy chứ?”

Hách Khinh Khinh nghe vậy thì nhíu mày không vui, cô hỏi vặn lại: “Sao đi bốc gạch lại là phí hoài? Anh còn coi thường công nhân lao động cần cù vất vả như tôi à?”

Vương Hạo lập tức nghẹn lời, ý của cậu ấy không phải thế.

“Hơn nữa, quản đốc Lưu với các bác gái đều khen tôi chăm chỉ siêng năng, quả là chiến thần bốc gạch!” Hách Khinh Khinh nghiêm túc khua tay múa chân: “Một ngày 200 tệ lại còn được bao ăn, tôi dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền thì có sao.”

“...”

Vương Hạo: “Ý của tôi không phải vậy, ta chỉ thấy người có bản lĩnh cao và tinh thần chính nghĩa như cô thì rất hợp với đội cảnh sát, với lại tiền lương của cảnh sát chúng tôi cũng không thấp đâu, một tháng chúng tôi cũng được 7000 tệ, đấy là còn chưa tính cả tiền thưởng với tiền trợ cấp. Hơn nữa trong cục cảnh sát cũng có căng tin miễn phí ăn uống thỏa thích.”

“...” Hách Khinh Khinh chớp mắt: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Vương Hạo gật đầu: “Tôi lại đi lừa một cô gái trẻ như cô làm gì.”

“Vậy…” Hách Khinh Khinh tò mò hỏi: “Vậy chỗ các anh có bao chỗ ở không? Công trường chỗ chúng tôi còn bao cả chỗ ở.”

Tuy rằng quản đốc nói điều kiện chỗ ở không được tốt cho lắm, nhưng mấy hôm nữa ông ấy có thể sắp xếp cho cô một cái giường để cô ở cùng các bác các thím trong công trường.

“Cục cảnh sát chỗ chúng tôi có ký túc xá.” Vương Hạo tự hào nói: “Phòng đôi phòng đơn đều có, điều kiện thoải mái có phòng tắm riêng còn kèm theo phòng bếp nhỏ, nếu cô muốn ở ký túc xá thì có thể viết đơn xin.”

Hách Khinh Khinh nghe thấy thế thì hai mắt lập tức bừng sáng, cô hâm mộ “woa” một tiếng: “Xịn thật đó.”

Quản đốc Lưu nói ở công trường thì đều là nhiều người chen chúc một phòng.

Vương Hạo: “Đúng đúng, xịn lắm đấy.”

“Có điều tôi thấy phòng đơn tốt hơn phòng đôi một xíu.” Vương Hạo nghĩ tới bạn cùng phòng lôi thôi ở bẩn của mình thì mặt toàn ghét bỏ, cậu ấy không nhịn được oán giận nói: “Phòng đôi không được riêng tư, với lại nếu gặp phải bạn cùng phòng có thói quen sinh hoạt khác mình thì quả thực là tai nạn khủng khϊếp.”

Hách Khinh Khinh nghe vậy thì vô cùng tán thành gật đầu, cô nói hùa theo: “Đúng thế, đúng thế!”

“Nếu mà gặp phải bạn cùng phòng ở bẩn mất vệ sinh thì khá là phiền lòng đó.”

Không ngờ Tiểu Hách lại là một người biết phối hợp am hiểu lòng người như thế, trong lúc cảm động Vương Hạo đột nhiên muốn trút hết nỗi lòng. Miệng cậu ấy như khẩu súng máy bùm bùm bắt đầu bóc phốt bạn cùng phòng lôi thôi quái đản của mình.

Vương Hạo: “Cô không biết đâu, thằng bạn cùng phòng kia của tôi mỗi ngày rèn luyện xong thì không cả thèm tắm.”

Hách Khinh Khinh: “Trời đất ạ, thế thì có mà hôi rình cả lên.”

Vương Hạo: “Thì đó hôi rình không thể ngửi nổi, cái này thì không nói làm gì, cậu ta còn có thói quen tích tất thối, đống tất bẩn đấy cũng không mang đi giặt mà chất thành…”

Hách Khinh Khinh nghiêm túc nghe, ánh mắt cô nhấp nháy, ấn đường (chỗ giữa hai lông mày) cũng thỉnh thoảng nhăn lại theo tiết tấu kể chuyện của Vương Hạo, hai mắt lúc thì trợn to lúc thì híp lại.

“Tiểu Hách, tôi nói cho cô một bí mật này, phó cục trưởng chỗ chúng tôi cũng thường xuyên đến ký túc xá ngủ một hai đêm.”

“Chắc cô tò mò lắm đúng không, haha, đây chính là tin mật được tuồn ra, phó cục trưởng ở ký túc xá là vì bị vợ đuổi khỏi nhà haha.”

“Còn nữa còn nữa, trong cục của chúng tôi có một tiểu đội tên là đội chó độc thân, cô hiểu mà đúng không?”

“Trong đó tất cả đều là những người ế muôn đời, à đúng rồi, tôi còn nghe được…”

Những người khác trong xe: “...”

Không phải cậu đang bóc phốt bạn cùng phòng à, sao giờ lại biến thành đại hội hóng chuyện của toàn bộ cục cảnh sát rồi.

Trương Tân Thành ở bên cạnh siết chặt nắm đấm rồi để ở môi ho khan hai tiếng, nhưng Vương Hạo đã nói không dừng được hoàn toàn làm lơ sự cảnh cáo của anh ấy.

Vương Hạo nói đến mức mặt mày hớn hở, nước miếng tung bay.

“...” Huyệt Thái dương của Trương Tân Thành giật liên tục, ánh mắt nhìn Vương Hạo càng thêm giận sắt không thành thép.

Lẽ ra anh ấy không nên chờ mong chuyện cấp dưới ngốc nghếch của mình có thể đột nhiên trở nên thông minh.

Dọc đường đi trong xe toàn là tiếng lải nhải phấn khích của Vương Hạo, cuối cùng nửa tiếng sau xe cảnh sát đã đến nơi. Mấy cảnh sát khác trong xe đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cứ để Vương Hạo tiếp tục lải nhải thì e rằng chuyện cảnh sát trẻ nào trong cục thích mặc qυầи ɭóŧ màu gì cũng bị vạch trần ra mất.

Vương Hạo xuống xe vẫn còn thấy chưa đã thèm, vừa thấy Hách Khinh Khinh đi theo Trương Tân Thành vào cửa chính của cục cảnh sát, cậu ấy nhấp nhấp bờ môi khô nẻ đang định theo sau thì đột nhiên thấy trán mình lạnh buốt, lúc cậu ấy ngước mắt nhìn lên thì thấy đội trưởng nhà mình quay đầu lại tặng cho mình một ánh mắt lạnh lẽo, sau đó lạnh lùng vô tình nhốt cậu ấy ở bên ngoài cục cảnh sát.

Vương Hạo: “...” (ㄒoㄒ)/~~

Bởi vì kê lời khai phải ghi cả thông tin cá nhân nên sau khi ngồi xuống Hách Khinh Khinh lập tức tháo khẩu trang trên mặt xuống.

Nữ cảnh sát bê nước cùng Lý Cầm Vãn người đầu tiên nhìn sang đều không khỏi trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ như vừa bị sét đánh.

Quá xinh đẹp!

Nhưng đây… đây chẳng phải là cô ngôi sao Hách Khinh Khinh hay sao?

Trương Tân Thành cũng kinh ngạc giật mình trước gương mặt lộ ra của Hách Khinh Khinh, nhưng ngày thường anh ấy cũng không chú ý mấy đến giới giải trí nên không biết cô chính là ngôi sao Hách Khinh Khinh đầy tai tiếng kia.

Hách Khinh Khinh ngoan ngoãn phối hợp toàn bộ quá trình có gì nói nấy, thật ra cô cũng phát hiện ra những ánh mắt phức tạp nhìn mình của mấy cô cậu cảnh sát trẻ tuổi trong cục cảnh sát, Hách Khinh Khinh nghiêng đầu cười với họ.

Trong đó có hai nữ cảnh sát trẻ vừa hay là fans của idol nổi tiếng XX, idol kia từng bị “Hách Khinh Khinh” ăn vạ rất nhiều lần, nên hai cô cảnh sát trẻ này cũng được coi là lứa anti fan lâu năm gia nhập group anti toàn cầu của “Hách Khinh Khinh”.

Họ vừa thấy Hách Khinh Khinh là đã muốn chửi cô một trận, nó đã sớm trở thành một loại bản năng. Nếu không có tố chất nghề nghiệp của cảnh sát giúp họ bình tĩnh lại thì e rằng họ sẽ không nhịn được cho rằng đây là thuyết âm mưu và chửi Hách Khinh Khinh có phải cô đang làm trò tạo sự chú ý hay không.

Đối với những ánh nhìn chăm chú này, trong lòng Hách Khinh Khinh cũng rất rõ ràng, đồng thời cô cũng có nhận thức rõ ràng hơn về trình độ “khiến người ta chán ghét” của nguyên chủ. Trong lòng cô cũng hạ quyết tâm sau này không thể tháo khẩu trang khi không cần thiết, kể cả có tháo khẩu trang xuống đi nữa thì cô cũng sẽ cứng đầu có chết cũng không thừa nhận mình là Hách Khinh Khinh đến cùng.

Sau khi kê lời khai xong, Hách Khinh Khinh vẫy tay tạm biệt các “chú” cảnh sát, sau đó cười ngọt ngào nói với Lý Cầm Vãn: “Bái bai chị Cầm Vãn nha ~”

Lý Cầm Vãn tâm trạng phức tạp vẫy tay chào.

Đợi đến lúc mọi người đi khỏi, đám cảnh sát trẻ tuổi trong cục cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu tám chuyện.

“Trời má ơi, đúng là cô Hách Khinh Khinh kia.”

“Bây giờ tôi thấy rất rối rắm rất phức tạp, trước kia tôi cũng hay chửi cô ấy.”

“Tôi cũng chửi hùa mấy lần, lần này thấy được người thật làm tôi xấu hổ quá trời.”

“Cho nên cô ấy thực sự là người tốt à?”

“Tin thật tin giả trên mạng ai mà biết được, dù sao nhìn từ chuyện lần này thì cô ấy khá là tốt bụng.”

“Nhưng chuyện cô ta ăn vạ các sao nam để lăng xê cũng là sự thật, đây là hai chuyện khác nhau. Lần này cô ta làm việc tốt thì quả thực là anh hùng, nhưng thế cũng không thể xóa hết được những chuyện không hay cô ta đã gây ra lúc trước chứ!”

“Đó cũng không tính là chuyện gì xấu xa cả, Hách Khinh Khinh trông xinh đẹp thế kia thì ắt hẳn phải có quyền tự do theo đuổi người khác chứ.”

“Đúng đó, chỉ có mấy fans như các cô cứ làm quá lên.”

“Mấy sao nam đó cũng thật là, nói không chừng cũng là kiểu nói một đằng mà làm một nẻo, ai mà biết được ~”

“Các anh không hiểu thì dựa vào đâu mà nói lung tung, nhóc con nhà chúng tôi cũng không phải người làm xằng làm bậy!”

“Đúng thế, cho dù Hách Khinh Khinh có là người tốt đi chăng nữa, thì cũng không đồng nghĩa với việc cô ta là người tốt về chuyện tình cảm.”

“Ha, cô ấy có thể không màng nguy hiểm cứu người dân vô tội trong tay kẻ bắt cóc ác độc tàn nhẫn, thì bất kể như thế nào cũng tốt hơn những cậu trai thần tượng chỉ biết nói suông ngoài miệng của mấy người.”

“Đúng thế, trước đạo đức cao cả thì đừng có soi mói cái sai nhỏ nhặt, mấy cô thấy mình có xứng với đồng phục cảnh sát đang mặc trên người không hả?”

“Các anh…”

“Mấy anh ngang như cua ý, thần tượng mà chúng tôi thích cũng có làʍ t̠ìиɦ nguyện, cũng dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ nhóm người yếu thế trong xã hội mà, mấy người dựa vào đâu mà nói Hách Khinh Khinh không sai, là do thần tượng của chúng tôi sai chỉ vì cô ta làm một việc tốt. Mấy anh cũng là cảnh sát, chẳng lẽ khi phán đoán một vấn đề mấy anh không xem chứng cứ à?”

“Haha, chẳng qua chỉ là chút…”

“Đủ rồi!” Nhìn thấy đám cảnh sát trẻ cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, bầu không khí ngày càng trở lên gay gắt, Trương Tân Thành sầm mặt quát lớn: “Nhìn xem đây là chỗ nào, các cô các cậu mặc cái gì trên người, có thời gian rảnh như thế thì cút ra ngoài cãi nhau cho tôi.”

Tất cả đám cảnh sát trẻ lập tức không dám nói tiếp nữa, người nào người nấy lặng lẽ rụt cổ lại câm như hến.

Ánh mắt nghiêm khắc của Trương Tân Thành lướt qua từng người một.

“Mặc kệ Hách Khinh Khinh là ai.” Trương Tân Thành khiển trách nói: “Ở trong cục cảnh sát này, thân là một người cảnh sát thì mấy người nên biết, Hách Khinh Khinh là công dân tốt đã cứu sống rất nhiều mạng người, nếu không có cô ấy thì tỷ lệ thương vong lần này sẽ khó mà dự tính được, nếu đổi thành mấy người thì mấy người có làm được hay không?”

“Mấy cô mấy cậu nên tự biết hổ thẹn đi.”

“Khi nhân dân cần chúng ta thì chúng ta không thể tới kịp thời.” Giọng Trương Tân Thành vô cùng nghiêm khắc, anh ấy gằn từng chữ một: “Chúng ta có tư cách gì phán xét người đã thay chúng ta hoàn thành trách nhiệm.”

“Về phần nghệ sĩ Hách Khinh Khinh là người thế nào thì đó là chuyện riêng của mấy người, đừng có bàn tán ở nơi công cộng.”

Không khí trong cục cảnh sát nhất thời trở nên lặng im áp lực, Vương Hạo đẩy cửa lạch cà lạch cạch chui vào, người thần kinh thô như cậu ấy cũng không nhận ra bầu không khí trong này có phần là lạ. Cậu ấy liếc nhìn đội trưởng Trương đang vùi đầu làm việc rồi vỗ ngực, vẫy tay cười nói với mọi người: “Há lâu, tôi về rồi nè ~”

Các đồng nghiệp thờ ơ không thèm nhìn cậu ấy một cái mà cứ thế quay về chỗ làm việc của chính mình.

Vương Hạo: “...” /(ㄒoㄒ)/~~

Không, cậu ấy đã làm cái gì sai mà mọi người lại đối xử với cậu ấy như vậy…



Lúc này trời đã tối hẳn, trời đêm mùa đông không có sao sáng lấp lánh, một mình Hách Khinh Khinh đi bộ trên con đường về nhà, có ánh đèn đường làm bạn dọc đường nên cô cũng không cô đơn mấy.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Hách Khinh Khinh liền chìm vào trong sự im lặng bất thường, điều này rõ ràng không phù hợp với cái tính nói nhiều thường ngày của cô. Hệ thống quyết tâm lặn xuống đáy cẩn thận quan sát nửa chặng đường, thấy vẻ mặt cô trầm ngâm trông có vẻ khá là thông minh, nó có chút tò mò hỏi.

“Ký chủ, cô đang nghĩ gì thế?”

Hệ thống vẫn không nhịn được sinh ra chút chờ mong.

Chẳng lẽ ký chủ bị cảnh sát trẻ lúc nãy thuyết phục nên quyết định đi làm cảnh sát nhân dân ư?