Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 3

Chương 3

Hách Khinh Khinh đang cảm nhận kiếp số thần kỳ của tiền bối đi trước, cô ngồi xổm không nhúc nhích nói một cách thần bí và tràn ngập thành kính: “Tôi đang ngồi suy nghĩ.”

Hệ thống co giật vài cái, dữ liệu suýt chút nữa tan tành, nó bình tĩnh lại rồi mới yếu ớt hỏi:

“Cô muốn đi làm ăn xin thật đấy à?”

Hách Khinh Khinh nén cảm giác xấu hổ trong lòng lại rồi trịnh trọng phủ nhận: “Sao tôi lại đi làm ăn xin được cơ chứ!”

Hệ thống nghe vậy thì dữ liệu trong cơ thể vận hành trơn tru hơn xíu.

Kết quả, giây tiếp theo lại nghe thấy Hách Khinh Khinh nói một cách không biết xấu hổ: “Tôi đang học tập theo ông chú lúc nãy tìm một lối đi khác cho cuộc đời, sớm ngày đi lêи đỉиɦ cao sự nghiệp rồi trả hết món nợ khổng lồ trên người.”

Nói xong những lời đầy tham vọng, Hách Khinh Khinh dường như nghe được một tiếng máy móc giật lag kêu ken két, nhưng lúc tập trung lắng nghe thì hình như chỉ là ảo giác mà thôi.

Thôi kệ, việc chính mới quan trọng.

Ngay lúc Hách Khinh Khinh đang rơi vào một trạng thái huyền bí suýt chút nữa là có thể chạm đến thời điểm mấu chốt của kiếp số của tiền bối, thì trong đầu đột ngột vang lên một tiếng điện tử “ting ——” đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chấn động tới mức đầu Hách Khinh Khinh choáng váng.

“Ký chủ, không phải cô rời khỏi giới giải trí rồi sao?”

Tiếng của hệ thống có phần chập chờn.

Hách Khinh Khinh choáng váng gật đầu: “Ờ, đúng vậy đó.”

“Nhưng làm idol mạng cũng coi như bước một nửa vào giới giải trí rồi, nếu cô muốn như người vừa nãy thì chẳng khác nào phải tiếp tục lăn lê trong đó còn gì?”

Hệ thống - rõ ràng muốn ký chủ làm việc nghiêm chỉnh sớm hơn, thành công phản kích giới giải trí đi lêи đỉиɦ cao sự nghiệp, nhưng lại sợ cô đi làm ăn xin nên không thể không nhắc nhở chuyện cô đã rời khỏi showbiz - đang cảm thấy vô cùng đau xót.

Hách Khinh Khinh: “...??”

“Mố? Không phải đó chứ?” Hách Khinh Khinh không thể tin được.

“Haha, chẳng lẽ cô cho rằng người đàn ông kia là ăn xin bình thường à?” Giọng điệu luôn luôn đứng đắn nghiêm túc của hệ thống đột nhiên thêm chút giễu cợt: “Nếu cô không tin thì có thể lấy di động ra tra, người đàn ông kia là một idol mạng khá nổi tiếng có tận mấy triệu fans đấy.”

“...”

Đùng đoàng!

Bên tai Hách Khinh Khinh dường như nghe được tiếng sấm vang, cả người cô cứng đờ, cảm xúc sùng bái trong tim dành cho tiền bối cũng nháy mắt tan thành mây khói.

Giọng nói xa xăm của hệ thống vẫn không ngừng chui vào lỗ tai cô.

“Hay là cô vẫn còn vương vấn giới giải trí? Haha, cũng có khả năng đấy nhỉ, với tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp gì của cô bây giờ, nếu cô mà chọn làm idol mạng thì có khi vừa mới lên đã nổi tiếng luôn đấy!”

“Tôi thấy cũng không tệ lắm đâu!”

“Đám antifan của ký chủ chắc chắn sẽ kết bè kết phái xông tới xem cô ngay mà!”

Hách Khinh Khinh tỉnh táo quay về hiện thực cuối cùng nghe ra được mấy lời móc mỉa của hệ thống nhỏ, cô nhớ tới cảnh tượng nguyên chủ bị ném trứng gà rau dưa thối cùng chất gây hại liền run lẩy bẩy rồi nhỏ giọng lải nhải.

“Haizz, tôi chỉ nói đùa xíu thôi mà, bé Tám cậu đúng là nghiêm túc quá trời.”

Bé Tám?

Hệ thống lại co giật hai phát.

“Ký chủ, xin hãy gọi tôi là hệ thống hoặc là hệ thống 886, tôi là một hệ thống tốt nghiêm túc và chuyên nghiệp, bây giờ hai ta đã ký kết hợp đồng quan hệ đồng nghiệp.”

“Ok nha bé Tám.” Hách Khinh Khinh cười tủm tỉm đứng dậy: “Cậu dễ thương thật đó, hihi ~”

Hệ thống: “...” Hình như nó có thể cảm nhận được tâm trạng của đám cư dân mạng vừa rồi.

Công việc mới vừa phát hiện còn chưa kịp bắt đầu đã thất bại giữa chừng, Hách Khinh Khinh lại bắt đầu lang thang không đích đến.

Lần này cũng thấy được mấy việc cô có thể làm nhưng lúc cô mới tháo khẩu trang xuống thì những chủ quán còn đang trò chuyện vui vẻ giây trước lập tức ngậm miệng không nói gì.

Cuối cùng Hách Khinh Khinh không tìm được việc nào ngồi trên ghế dài ở công viên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen xì.

Gió lạnh vào đông gào rít thổi qua, Hách Khinh Khinh rụt cái cổ đang kiên cường ngẩng lên, mũi chân cô nhẹ nhàng chọc xuống đất rồi bắt đầu ngẩn người.

Hệ thống nhắm đúng thời cơ bật chế độ online.

Giọng nó cứ như một ác ma nhỏ đang hướng dẫn từng bước: “Ký chủ, cô đã thấy chưa, cô không còn lựa chọn nào khác nên hãy đi theo con đường của nguyên chủ quay lại giới giải trí đi, đời người không đơn giản như vậy đâu.”

Hách Khinh Khinh kiên trì sự bướng bỉnh của mình: “Không đấy.”

“Nhưng cô không có tiền cũng không có nhà để ở, lại còn gánh một món nợ khổng lồ, bây giờ ngay cả một công việc đơn giản cô cũng không tìm được, haizz chỉ sợ mấy hôm nữa đến cả cơm cũng không có để ăn, còn có phòng ở… Cái mùa… mùa đông thế này mà ăn ngủ đầu đường thì lạnh lắm.”

Hách Khinh Khinh bị hiện thực mà hệ thống kể ra đánh trúng, cô đau lòng quá đi!

Cô thở dài, chiếc cổ kiên cường nhìn lên bầu trời đêm cũng chán nản gục xuống dưới.

Chỉ còn một sợi tóc rối thoi thóp trên đỉnh đầu vẫn kiên cường lắc lư trong gió lạnh.

“Ký chủ, chúng ta vẫn nên cam chịu số phận thôi.” Hệ thống giả vờ giả vịt than thở: “Haizz, cớ sao phải đau khổ giãy giụa ~”

Hách Khinh Khinh ủ rũ: “Haizz ~”

Hệ thống đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “Haizz ~”

Hách Khinh Khinh vô cùng mệt mỏi: “Haizz ~”

Sau đó…

Một người một hệ thống cứ thế thay nhau than thở vài phút.

Hệ thống: “...” Cảm xúc bi thảm ấp ủ mãi cũng bị tiếng than thở đánh tan hết!

Còn tinh thần của Hách Khinh Khinh cũng vùng lên nhờ tiếng than vừa rồi, cô ngửa chiếc cổ thon nhỏ lên ngắm bầu trời đêm lần nữa rồi ngây người suy nghĩ.

Ngửa cổ được một lát, cảm giác nhức mỏi khiến cô phải từ bỏ sự bướng bỉnh của mình, cô rụt cổ lại tránh gió lạnh, đôi mắt nhỏ bắt đầu tuần tra quan sát bốn phía xung quanh.

Sau đó, nhờ vào ánh đèn trắng mờ ảo đổ bóng bên đường Hách Khinh Khinh đã nhìn thấy ——

Bên cạnh công viên có công trường đang thi công.

Hách Khinh Khinh đang định nhìn đi chỗ khác, nhưng không biết nghĩ đến cái gì đôi mắt cô đột nhiên sáng bừng, cả người bắt đầu kích động.

“Bé Tám, đi thôi, tôi tìm được việc làm rồi!”



Ngày hôm sau, không khí sáng sớm lạnh lẽo, sắc trời cũng u ám, vừa thấy đã biết trời còn rất sớm.

Trong khu thi công, các cương vị công tác đã bắt đầu tiến hành lần lượt theo trình tự.

Máy móc lớn nhỏ “ù ù” vận chuyển không ngừng, tiếng bánh xe nặng nề cán qua mặt đất, tiếng uỳnh uỳnh gõ gạch xây tường của công nhân kiến trúc, tiếng thở hổn hển khi buộc chặt thép, tiếng hét to khi nâng hàng nặng tấn.

Bất kể là thanh niên trai tráng hay đàn ông trung niên, người nào người nấy cao to vạm vỡ, hình thành cảnh tượng đối lập rõ ràng với bóng dáng mảnh mai đang đi qua đi lại phía bên kia công trường.

Có lẽ do cảnh tượng này quá mức lạ kỳ nên rất nhiều công nhân đang làm việc đều không tự giác được liếc mắt qua đó.

Chỉ thấy bóng dáng mảnh mai dường như bẻ là gãy đang đẩy xe đẩy chất đầy gạch, bước đi như bay, lượn qua lượn lại như giẫm trên đất bằng trong công trường.

Trong khu thi công tràn ngập khói bụi, đất đá hỗn độn dường như không ăn khớp với cô gái có dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng hoạt bát này.

Mà số gạch xếp chồng thành núi trên xe đẩy kia hình thành sự chênh lệch rõ rệt so với số gạch vừa mới chất đầy trên xe của mấy người công nhân bên cạnh.

Đám công nhân muốn ganh đua tốc độ ban đầu lúc này đã thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại đi chậm lại, dáng đẩy xe đẩy trông như con trâu già đang kéo cày trên ruộng vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch.

Hách Khinh Khinh đội nón bảo hộ công trường màu vàng, mặc đồ thể dục mỏng nhẹ, đeo khẩu trang, hai tay cô nắm lấy tay cầm không chút phí sức đẩy xe đẩy vận chuyển gạch qua lại.

Người khác đẩy được một chuyến thì Hách Khinh Khinh đã đẩy được hai ba chuyến rồi.

Hiệu suất kia làm quản đốc đứng một bên nhìn cũng phải hài lòng gật đầu liên tục.

Làm việc liên tục từ sáu rưỡi đến chín rưỡi, buổi sáng Hách Khinh Khinh chỉ ăn hai bát cháo, bốn cái bánh bao to cùng hai cái bánh bao chay ở công trường giờ lại thấy đói bụng.

Đôi mắt nhỏ của Hách Khinh Khinh không nhịn được liếc về chỗ lều được dựng tạm bợ cách đó không xa, trong không khí lạnh có khói trắng nóng hôi hổi lượn lờ bay lên.

Cô vừa lòng quay sang chỗ khác, cũng may vào giờ này công trường có thêm bữa phụ nữa, cô lập tức cảm thấy có sức để làm việc hơn.

Trong công trường toàn là đàn ông làm việc hết sức mình nên cũng nhanh đói, mà chủ của công trường này lại là người thành thật nên đã dặn dò nhà bếp nấu thêm một bữa nữa cho cả sáng lẫn chiều.

Một lúc sau, mùi thơm đã bay ra.

Ngửi thấy mùi thơm từ mấy nồi mì hủ tiếu to đùng bác gái nhà bếp vừa mang ra, Hách Khinh Khinh nuốt nước miếng, tốc độ chân không khỏi nhanh hơn, cô đẩy xe đẩy chạy chậm một đường đến nơi dỡ hàng rồi giúp bác gái dỡ hàng dỡ gạch xuống, sau đó cô vỗ bụi trên tay rồi chạy lon ton tới chỗ xếp hàng đợi múc canh.

Bác gái đằng sau nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô thì không khỏi tấm tắc bảo lạ, lúc bà ấy quay đầu lại thì nhìn thấy một chàng trai trẻ cao to đang thở hổn hển mồ hôi đầy đầu đẩy xe gạch lại đây.

Bác gái nhìn động tác yếu xìu chậm rì rì của cậu ta thì ghét bỏ “chẹp” một tiếng.

“Người toàn là thịt mà không bằng một cô gái nhỏ.”

Cậu trai đột nhiên bị ghét bỏ: “...”

Những công nhân khác cũng dính đạn: “...”

Hách Khinh Khinh tháo vát, lại là một cô gái nhỏ gầy gò ốm yếu. Bác gái làm trong nhà bếp thấy thương cô, với cả sáng nay thấy cô cũng ăn nhiều nên bà ấy chuẩn bị riêng cho cô một cái bát to khổng lồ, miệng bát còn to hơn cả đầu của Hách Khinh Khinh.

Hách Khinh Khinh bê một bát mì hủ tiếu đầy ắp, cô cong mắt cười ngọt ngào với bác gái trong nhà bếp, rồi bưng bát to giống những công nhân khác trên công trường, tùy ý tìm một chỗ ngồi xổm xuống dưới ánh mắt trìu mến của bà ấy.

Sau đó, cô bưng cái bát to hơn mặt mình lên rồi bắt đầu xì xụp húp bát mì hủ tiếu.

Âm thanh phóng khoáng và tư thế thô lỗ kia không chút kém cạnh so với đám đàn ông thô bỉ bên cạnh.

Hệ thống thấy mặt ký chủ sắp chui vào trong bát: “...”

Nó mệt mỏi quá, nó không muốn nói chuyện nữa.

Mãi đến tận sáu giờ chiều, công việc dọn gạch cuối cùng cũng kết thúc.

Sau một ngày bốc gạch dỡ gạch cùng nhau mấy bác gái bên cạnh đã hoàn toàn yêu thương coi Hách Khinh Khinh như một nửa con gái ruột, dẫn tới ánh mắt khi nhìn đám thanh niên xung quanh cũng dần trở nên bắt bẻ.

Thấy Hách Khinh Khinh được các cô các bác vây quanh quan tâm chăm sóc, một đám thanh niên cùng ông chú xung quanh bỗng thấy bầu không khí ở công trường hôm nay có chút lạnh lẽo.

Cả bộ đồ thể dục sạch sẽ gọn gàng của Hách Khinh Khinh đã bị dính bẩn nhăn nhúm đen xì, nhưng đối lập với đám công nhân mệt đến mức ngồi bệt hay nằm ra đất thì cả người cô vẫn bừng bừng sức sống, đôi mắt đẹp trong veo phía trên khẩu trang cứ như được rửa qua nước.

Có một bác gái được đôi mắt này nhìn đến mức suýt mất hồn, bà ấy không nhịn được khen ngợi.

“Ôi trời đất ơi, mặt mũi của Tiểu Khinh đúng là có nét thật!”

“Đúng đóa trời, chỉ cần nhìn mấy bộ phận lộ ra thôi là đã biết chắc Tiểu Khinh đẹp từ trong trứng rồi.”

“Chậc chậc, da dẻ cũng mịn màng, đời này của bác chưa từng gặp được người có làn da trắng nõn mềm búng ra sữa như con.”

“Tiểu Khinh à, đợi khi nào con hết dị ứng thì nhất định phải cho bác xem mặt mũi của con thế nào đấy nhớ, bác đoán chắc chắn là một cô nhóc xinh xắn.”

Bất kể là phụ nữ ở độ tuổi nào thì chỉ cần đề cập đến đề tài da dẻ hay nhan sắc thì luôn có một đống thứ không nói hết được. Hách Khinh Khinh bị mọi người vây quanh khen ngợi không dứt, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của cô không nhịn được đỏ bừng, đôi mắt nhỏ sáng bừng tràn ngập sự xấu hổ.

Hai bác gái làm việc trong nhà bếp còn không quên nhét một ít trái cây lót dạ về cho cô.

Hách Khinh Khinh ngọt ngào nói cảm ơn rồi ôm chặt lấy túi đồ, cô định mang nó về làm cơm tối vì hôm nay là ngày đầu thử việc nên không được bao cơm chiều.

Lúc này, đốc công cầm ấm trà nóng cười tủm tỉm đi về phía này, Hách Khinh Khinh chột dạ theo bản năng lướt nhìn đống đồ mình đang ôm trong ngực.

Quản đốc đã sớm thấy được động tĩnh bên này nhưng ông ấy cũng không có ý kiến gì, dù sao thì sau khi thấy được hiệu suất làm việc ngày hôm nay của Hách Khinh Khinh thì dù cô có muốn ăn nhiều hơn nữa, ông ấy cũng có thể bảo nhà bếp nấu cho cô ăn.

Nói đùa gì vậy, một người có thể làm ngang với hiệu suất của ba thanh niên trẻ khỏe ăn nhiều chút thì có sao, vả lại vì sự có mặt của em gái nhỏ này nên tổng thể hiệu suất của công trường hôm nay đều cao hơn nhiều so với trước kia.

Quản đốc cảm thấy người tài giỏi như này mà không ở lại làm việc trong công trường của họ thì quá là đáng tiếc.

“Tiểu Khinh à, hôm nay cô làm tốt lắm, ngày mai nhớ tới làm chính thức nhé.”

Quản đốc cười hiền từ, giọng điệu cũng rất thân thiết, nhưng nhìn dáng vẻ đầu trọc lại còn bụng bia của ông ấy thì lại có chút gì đó đáng khinh. Dù sao thì các bác gái cảm thấy như vậy, ánh mắt nhìn quản đốc “đáng khinh” cũng mơ hồ sắc bén lên.

Quản đốc đột nhiên thấy sau gáy lạnh toát, ông ấy nhanh chóng uống một hớp trà nóng ép hơi lạnh xuống.

Ông ấy ho khan một tiếng rồi tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Tiền lương tính theo ngày, một ngày hai trăm tệ, nếu mà làm tốt thì cuối tháng cũng sẽ có khen thưởng nữa đấy.”

Hách Khinh Khinh nắm chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt cô kiên định nghiêm túc gật cái đầu nhỏ: “Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!”

Kiếm tiền!

Trả nợ!