Cổ Tích Giả Dối

Chương 5: Tìm hiểu thất bại?

Với cả tuổi và thân phận của cậu ta nữa, tại sao lại hiện “Tìm hiểu thất bại”?

Minh Thư không tỏ vẻ gì trả lời câu hỏi của Cảnh Song, tắt đi mở lại bảng hệ thống xem danh sách NPC, vẫn không có gì thay đổi.

Là hệ thống xảy ra bug hoặc NPC này có gì đó kỳ lạ.

Nhưng dù cậu có nhìn thế nào thì đối phương chỉ là một cậu nhóc vị thành niên hơn 10 tuổi thôi.

Cảnh Song bóc một quả nho, bỏ những quả còn lại vào dĩa, cẩn thận lột nho nhưng không ăn mà đưa cho Minh Thư.

Minh Thư nhìn đầu ngón tay ướt sũng và quả nho đã được lột vỏ, uyển chuyển từ chối: “Em ăn đi, không cần đưa cho anh.”

Thế là Cảnh Song rụt tay về, giới thiệu nhân vật của cậu ta còn chưa đóng, Minh Thư trơ mắt nhìn độ hảo cảm tuột xuống còn -25.

[Độ hảo cảm của NPC có thay đổi, xin hãy xem trong danh sách]

Minh Thư: “.....”

NPC này quá kỳ lạ, tại sao mới lần đầu gặp mặt lại chán ghét cậu đến thế?

Cảnh Song không ăn nho mà cầm trong tay nhìn ngó, đúng lúc ngoài phòng có người đang gọi cậu ta.

Cậu ta quay đầu đáp lại một tiếng, cười với Minh Thư: “Anh ơi, em đi trước nha.”

Khi cậu ta rời đi, Minh Thư lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Người gọi Cảnh song chính là chú Cảnh gặp ở cửa làng, Cảnh Song đi về phía ông ấy, tiện tay vứt quả nho.

Chú Cảnh nói gì đó với Cảnh Song rồi dẫn cậu ta đi.

Bốn phía lại chìm vào yên lặng, lâu lâu có vài tiếng chó sủa ở xa xa.

Rửa nốt mấy trái nho trên bàn, Minh Thư chẳng buồn thăm dò.

Thân phận của Cảnh Song và tất cả hành động của cậu ta quá sức quỷ dị.

Cậu ta thật sự là một đứa trẻ 14 15 tuổi sao?

Minh Thư nhớ tới nội dung cốt truyện thứ nhất có nói người sói rất giỏi ngụy trang, bình thường xen lẫn trong đám người, nhìn bằng mắt thường khó mà nhận ra.

Nhưng Cảnh Song là người trong làng, hơn nữa đã vượt qua khảo nghiệm hòn đá bạc, vả lại hiện tại nội dung cốt truyện và nhiệm vụ chưa có gì mới, Minh Thư không biết nơi này có người sói thứ 2 nào ngoài cậu không, mọi thứ chỉ do cậu đoán mò.

Minh Thư ngồi xuống cạnh bàn, đẩy dĩa nho ra xa, tựa và ghế dựa im lặng chờ đợi.

Khi sắc trời dần tối, cuối cùng Nguyên Thâm cũng xuất hiện.

Hắn cầm theo một ngọn đèn dầu, ngoài ra còn có vài bộ quần áo sạch sẽ.

Nguyên Thâm liếc mắt đã thấy dĩa nho không hề đυ.ng vào trên bàn, hắn bỏ đèn xuống đưa quần áo cho Minh Thư: “Muốn ăn gì? Tôi đi chuẩn bị cho.”

“Cái gì cũng được.” Minh Thư nhận quần áo trong tay hắn: “Cảm ơn.”

Minh Thư đói bụng thật, buổi chiều cậu đi theo Nguyên thâm một quãng đường rất dài, giờ hai chân hơi nhức.

Cậu nương theo ngọn đèn cúi đầu nhìn quần áo Nguyên Thâm đưa cho.

“Quần áo cũ, cậu mặc tạm trước đi.” Nguyên Thâm nói: “Ngày mai tôi sẽ tới nơi khác tìm lại.”

Minh Thư vội lắc đầu: “Không cần phiền phức như thế, vậy là đủ rồi.”

Cậu và Nguyên Thâm không thân cũng chẳng quen, đối phương chịu cưu mang cậu đã không tệ lắm rồi, sao dám yêu cầu nhiều chứ.

Nguyên Thâm cũng không nhiều lời, nho Minh Thư không ăn đều được hắn đem đi cất, chỉ để lại một ngọn đèn dầu.

Minh Thư ướm quần áo lên người thử, kích thức vừa vặn.

Tay áo và cổ áo có vết sần khá nhiều, bả vai còn có mụn vá, trong cổ áo có may một chữ “Thâm” nho nhỏ, chắc là quần áo cũ của Nguyên Thâm.

Minh Thư ôm bộ đồ chờ tiếp, mãi đến khi Nguyên Thâm bưng một nồi cháo về.

Hắn vừa vào nhà Minh Thư đã ngửi thấy mùi táo thơm ngát.

Hôm nay Minh Thư bị kinh hách, đúng là nên ăn một ít món thanh đạm, cậu nói cảm ơn, tự mình cầm chén múc cháo.

Nguyên Thâm thấy không mở nắp nồi một cách vụng về, lúc múc cháo còn bị hun nóng vào mặt, im lặng rũ mắt không lên giúp.

Minh Thư cúi đầu thổi hơi nóng trong chén, đang định húp một ngụm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông nặng nề.

“Thùng thùng thùng.” Ba tiếng vang liên hồi, đồng thời hệ thống cũng nhắc nhở.

[Ding dong – Công bố nhiệm vụ phụ]

[Nhiệm vụ 3: Dưới điều kiện tiên quyết không bị bại lộ thân phận, bình an vượt qua tối nay]

Minh Thư còn chưa kịp tự hỏi ý nghĩa “bình an vượt qua tối nay” là gì thì thấy Nguyên Thâm bất ngờ đứng dậy.

Sắc mặt hắn rất tệ: “Bầy sói tấn công làng.”

Chuyện quá khẩn cấp, Nguyên Thâm không giải thích nhiều với Minh Thư, chỉ bảo cậu ở yên trong phòng đóng cửa sổ không được ra ngoài, bỏ lại cậu rồi vội vàng rời đi.

Lúc này Minh Thư chẳng màng ăn nữa, húp thêm mấy ngụm rồi buông chén, kéo rèm quan sát phía ngoài.

Đằng xa có rất nhiều ánh lửa, bóng người lay động không thấy được gì, chẳng biết tình hình bên ngoài thế nào.

Minh Thư không dám ra cửa, trên nhiệm vụ phụ có viết cậu không được để lộ thân phận và bảo toàn tính mạng ắt hẳn có nguyên nhân của nó.

Cậu đã xem qua nội dung cốt truyện, biết được bầy sói là do người sói gọi đến, nhưng... cậu cũng là người sói.

Mặc dù bầy sói này không liên quan đến Minh Thư, đoán chừng sẽ không nghe theo hiệu lệnh của cậu, chẳng lẽ bầy sói chỉ đơn thuần tấn công thôi sao?

Đầu óc Minh Thư rối bời, nhưng chẳng làm được gì, chỉ có thể nương ánh trăng nhìn ra ngoài, cầu nguyện bầy sói mau bỏ đi.

Qua hồi lâu, động tĩnh vồn vã càng tiến lại gần.

Hai bên đường có mấy cây đèn soi đường, dưới ánh sáng mù mờ, Minh Thư chợt thấy có bóng người vụt qua.

Bóng người thiên gầy, không quá cao, khá giống Cảnh Song.

Vì khoảng cách quá xa, Minh Thư không dám chắc chắn, hơn nữa trong thời điểm nguy hiểm như vậy Cảnh Song chạy ra ngoài làm gì?

Minh Thư kéo màn rộng ra muốn nhìn kỹ hơn, bỗng thấy có hai con sói vóc dáng cường tráng lao tới chỗ mình, chúng đang chạy thẳng về phía này.

Tốc độ sói xám cực nhanh, căn bản không giống dã thú bình thường, chớp mắt chỉ còn cách cửa sổ vài bước.

Minh Thư cuống quýt lùi về sau, cậu chưa từng trải qua tình huống này nhưng vẫn có thể cảm nhận được mục tiêu của hai con sói này là mình.

Bên cửa sổ có đặt một số vật dung, Minh Thư suýt chút đã bị vấp, chờ cậu đứng vững, sói xám bên ngoài đã đập vào cửa sổ, ván gỗ dùng để cố định kêu răng rắc, song chỉ bị lủng một lỗ thật sâu.

Chúng nó biết cửa sổ yếu hơn cửa, muốn xông vào từ phía này, Minh Thư bối rối tìm kiếm chung quanh, ý đồ tìm thứ gì có thể phòng thân.

Đột nhiên hai con sói xám chợt dừng công kích cửa sổ.

Minh Thư nghe được tiếng gầm gừ đe dọa và phẫn nộ từ cổ chúng, dường như bên ngoài có người ngăn cản chúng.

Tiếng vật lộn bên ngoài truyền tới, không lâu sau đã yên tĩnh trở lại.

Minh Thư ngửi được mùi máu tươi tanh nồng, lặng lẽ tới gần cửa sổ định xem thế nào.

Chợt lúc này cửa phòng mở ra, một người đi từ ngoài vào.

Là Nguyên Thâm, chỉ có mình hắn, trên áo và mặt đều dính máu, không biết có bị thương không.

Hắn cầm một thanh đoản đao nhỏ máu trong tay, Minh Thư liếc mắt đã nhận ra đó là thứ đã cắt cổ cậu vào ban ngày.