Cả đêm Quỳnh Chi cảm thấy mệt mỏi khó ngủ. Nàng sợ phiền đến Đoan Phương nên không dám cựa quậy nhiều. Cứ nằm bám chặt lấy thành giường để kìm chế cơn đau âm ỉ trong người. Trong đầu thành tâm niệm phật. Nàng thấy những vệt sáng dần dần hiện lên trong trí óc rồi dần dần nàng chìm vào giấc ngủ không được sâu với những giấc mơ miên man.
Sáng hôm sau, Đoan Phương tỉnh dạy thì thấy Quỳnh Chi vẫn đang ngủ nên cô để nàng nằm thêm chút nữa rồi rón rén bước xuống giường. Quỳnh Chi nằm li bì. Muốn dạy lại chả còn chút sức lực nào để nhấc người lên. Đoan Phương vệ sinh cá nhân xong thì đi lại gần chiếc giường, gọi nàng dạy.
"Dạy thôi nào cô bé ơi."
Quỳnh Chi mơ hồ mở mắt ra. Khuôn mặt tái nhợt đôi môi tím lại. Đoan Phương lo lắng hỏi.
"Em mệt hay sao vậy Chi?"
Quỳnh Chi lắc đầu yếu ớt nói.
"Không sao, chị bế em dạy đi."
Đoan Phương rất lo lắng nhưng nhìn vẻ nũng nịu của Quỳnh Chi thì lại không muốn làm không khí trở nên căng thẳng. Cô bế Quỳnh Chi vào nhà vệ sinh xong thì nàng đuổi cô ra ngoài. Cô hỏi lại.
"Có cần chị ở đây với em không?"
"Em không vô dụng tới vậy đâu. Chị ra ngoài đi mà."
Đoan Phương đành phải đi ra ngoài với cảm giác vô cùng bất an. Quỳnh Chi nghe tiếng đóng cửa của cô xong thì mới yếu ớt lấy tay bám vào bồn rửa mặt để đứng vững được. Nàng đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bù của mình thì thấy một đống tóc trong lòng bàn tay. Rồi nàng lại nhìn mình trong gương. Mặt mày thì hốc hác. Đôi mất quầng thâm. Làn ra tái mét. Đôi môi tím lại. Nàng biết là bệnh tình của mình đã trở nên nặng hơn. Nước mắt nàng rơi lã chã. Hơi thở khó khăn. Đôi mắt nhòe đi, rồi vạn vật trước mặt nàng chuyển sang một khoảng tối om. Nàng không nhìn thấy gì nữa. Liền nhắm mắt lại để định thần thì rầm một cái. Đoan Phương đứng ngoài nghe ngóng thấy tiếng động rất mạnh bên trong thì sợ hãi gọi.
"Quỳnh Chi, Quỳnh Chi. Em có sao không?"
Bên trong vẫn im lặng đến sợ. Làm Đoan Phương không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô vặn cửa vào trong thấy Quỳnh Chi đang nằm bất động dưới nền nhà. Cô vội vào bế nàng lên. Thấy người nàng mềm nhũn cả ra. Cô hốt hoảng gọi lớn.
"Bác Hòa, không ổn rồi. Gọi cấp cứu đi."
Bà Hòa đang loay hoay ngoài bếp, thấy Đoan Phương gọi thì vội vàng bỏ hết công việc để chạy ra ngoài xem sao. Thấy Đoan Phương bế Quỳnh Chi chạy ra. Gương mặt con gái mình tái nhợt. Đoan Phương cứ liên tục hối bà gọi cấp cứu làm bà quắn quéo cả lên. Đôi tay bà run run bấm nút gọi. Một lúc sau, xe của bệnh viện đã đến đưa Quỳnh Chi vào cấp cứu.
Bác sĩ nói rằng bệnh tình của nàng đang trở nặng. Giờ chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để hạn chế những cơn đau hành hạ nàng mà thôi. Số ngày còn lại của nàng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cả bà Hòa lẫn Đoan Phương đều cảm thấy hụt hẫng, mất mát, và đau thương.
Sau khi được cấp cứu, Quỳnh Chi tỉnh lại. Nàng nói rằng mình phải cạo tóc. Đoan Phương nắm lấy tay nàng và nói.
"Chị sẽ cạo cùng em."
"Không đâu, em thích mái tóc của chị lắm. Đừng cạo mà. Chị mà cạo. Em sẽ cảm thấy rất có lỗi."
Đôi mắt của hai cô gái đều đã ướŧ áŧ, long lanh. Nhưng họ lại không dám bật khóc vì sợ cái cảnh sướt mướt đau thương. Sợ phải nhìn thấy người mình yêu đau khổ, vật vã.
Quỳnh Chi phải ngồi xe lăn. Cái đầu nàng bị cạo trọc tới mức trắng trơn. Đoan Phương mua mũ len cho nàng đội vào. Ngày ngày, cô đẩy nàng đi tắm nắng vào buổi sớm. Dỗ dành nàng ăn cháo, uống thuốc. Nàng ăn từ đâu là ói từ đấy. Đoan Phương vẫn vui vẻ dọn dẹp cho nàng. Nhiều lúc nàng bất lực nổi cáu vô lý. Đoan Phương lại kiên nhẫn dỗ dành. Bà Hòa nhìn Đoan Phương chăm sóc con gái mình mà cảm động không kìm được nước mắt. Bà có thể cảm nhận được tình cảm của Đoan Phương dành cho con mình. Bà cũng biết rõ. Từ khi có sự xuất hiện của Đoan Phương, Quỳnh Chi đã suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều. Chỉ đáng tiếc là mỗi khi con gái bà tìm được hạnh phúc. Thì ông trời lại khiến nó phải âm dương cách biệt với người nó thương.