Cuối Đời Có Chị Ở Bên

Chương 17

Đoan Phương trầm ngầm suy nghĩ. Đôi môi mấp máy kể lại.

"Chiến tranh khốc liệt, tính mạng con người ở trong gang tấc. Người thân của chị lần lượt ra đi. Vậy nên, từ nhỏ, chị đã được huấn luyện để trở thành một nữ đặc công bất khuất, kiên cường không sợ gian khổ, hy sinh. Cuộc sống của chị gắn liền với súng đạn, với những buổi tập luyện khắc nghiệt dù nắng hay mưa. Tinh thần yêu nước, khao khát có một cuộc sống độc lập, tự do, hạnh phúc chính là độc lực khiến chị cố gắng mỗi ngày. Từ một đứa trẻ ngây thơ, nhỏ bé. Chị cố gắng từng ngày để trở thành một chiến sĩ dũng cảm. Chị chứng kiến từng đồng đội hy sinh. Cho đến trận chiến cuối cùng, thì chị lại được xuyên đến thời đại này. Để chứng kiến đất nước phát triển sau những nỗ lực không ngừng của những chiến sĩ bọn chị. Chị tự hào lắm em ạ. Cuộc sống của chị trước đây chỉ trôi qua nhạt nhẽo như vậy thôi. Không có tình yêu, không có tình thân. Chỉ có tình đồng đội kiên cường và tình yêu nước sôi sục trong máu mà thôi."

Đôi mắt Đoan Phương rưng rưng khi nhớ về những ngày trong quân đội. Những giây phút giao lưu văn nghệ cùng nhau. Quỳnh Chi nhìn cô lúc này xinh đẹp hơn bao giờ hết. Vẻ đẹp của một người phụ nữ Việt Nam nhỏ bé nhưng lại rất mạnh mẽ, dũng cảm và bất khuất. Giây phút này đây, nàng không còn nghĩ tới bất kể điều gì. Mặc kệ cái chết đang ở rất gần mình. Nàng ngồi sát lại gần cô. Nâng cằm cô lên rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nước mắt của họ rơi xuống đôi môi nhỏ bé, mềm mại. Đoan Phương như bất động với cảm giác khó tả này. Xúc cảm của cô bây giờ thật lạ. Cô rời đôi môi Quỳnh Chi ra, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng và hỏi.

"Ý em là sao?"

"Là em yêu chị đó. Chị có yêu em không? Thời gian của em không còn nhiều nữa. Em muốn được sống thật với trái tim của mình để khi ra đi sẽ không phải hối hận nữa."

"Cảm ơn vì đã cho chị biết tình yêu là gì. Chị cũng yêu em."

Đoan Phương ôm Quỳnh Chi vào lòng. Quỳnh Chi tựa vào vai cô nói.

"Hôm nay mình ngồi lại đây ngắm hoàng hôn đi chị. Em muốn được cùng người mình yêu ngắm bình minh ở nơi đây."

Đoan Phương rất lo lắng cho sức khỏe của Quỳnh Chi.

"Chị sợ sức khỏe của em sẽ không chịu nổi."

"Nhưng em sẽ rất buồn khi ước nguyện này không được thực hiện."

"Vậy mình về nhà ngủ một xíu, rồi sáng sớm chị đưa em ra ngắm."

"Ừ. Em nghe lời chị."

Dưới ánh trăng, Đoan Phương nhìn thấy rõ gương mặt của Quỳnh Chi đã tái đi. Giọng nói cũng yếu hơn. Vậy nên nàng mới ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy. Cô bế nàng về nhà. Nàng ngủ thϊếp đi trong vòng tay của cô. Sáng hôm sau, Đoan Phương cũng tỉnh dạy từ sớm, Quỳnh Chi vẫn đang ngủ. Cô quấn chăn cho nàng rồi bế nàng đi ngắm bình minh.

Mặt trời từ từ nhô lên, Quỳnh Chi mở mắt thấy mình đang ngồi trong lòng của Đoan Phương. Nàng hạnh phúc nói với cô.

"Bình minh đẹp quá chị nhỉ."

"Ừ, đẹp gần bằng em đó."

"Có phải chị không vậy. Dẻo miệng đến lạ thường."

"Em có thích nghe không?"

"Có."

"Vậy thì từ giờ, chị sẽ luôn nói những lời ngọt ngào với em."

Hai người cùng với bà Hòa trở về nhà. Quỳnh Chi kêu mệt nên vào nhà nằm ngủ. Nhưng thật ra là nàng đi vào lấy quyển sổ của nàng viết về Quân đem đốt đi. Đã đến lúc nàng buông xuôi mối tình này để đến với Đoan Phương. Nàng không thể coi cô là người thay thế mãi được.

Buổi tối ai cũng mệt sau hai ngày về quê nên đi ngủ sớm. Nằm trên giường, Quỳnh Chi nắm lấy tay Đoan Phương rồi nói.

"Chị có muốn em làm gì cho chị không?"

"Làm gì chứ."

Đoan phương ngờ nghệch hỏi. Quỳnh Chi bất lực với con người thô cứng này. Nàng vuốt ve cô.

"Làm người của chị. Trao thân cho chị."

Đoan Phương thoáng ngạc nhiên. Cô bề ngoài mạnh mẽ nhưng những chuyện này cô lại vô cùng ngốc nghếch. Cô chưa từng nghĩ đến việc quan hệ cùng nàng. Vô tình những hình ảnh táo bạo của bộ phim người hầu gái lại hiện lên trong cô. Cô đỏ mặt nói với nàng.

"Chị... chị không biết làm gì?"

"Chị cứ làm theo những gì em nói là được rồi."