Khi mọi người đã rời khỏi quán cafe, Quỳnh Chi thấy Đoan Phương hình như vẫn chưa thoát ra khỏi bộ phim, cô cứ ngồi im hướng đôi mắt về phía màn hình đang phát quảng cáo không chịu đứng dậy ra về. Nàng đưa bàn tay xoè ra trước mắt Đoan Phương và đưa đi đưa lại như thể đang kiểm tra xem cô có tập trung không vậy, cô liền theo phản xạ mà đưa tay lên ngắt nhẹ vào má Quỳnh Chi cười trêu chọc. Lúc này, người đơ ra không phải là Đoan Phương nữa, mà là Quỳnh Chi, nàng bị nụ cười tự nhiên của cô, cử chỉ dịu dàng của cô làm cho trái tim bỗng dưng bị lỗi nhịp. Cô cũng nhận ra, hành động của mình vừa rồi, hình như có gì đó sai sai... Sau ở đâu? Cô không biết, cô chỉ biết là cô thích làm vậy, và cô muốn làm vậy, nên là cô đã hành động như vậy trong vô thức.
Ánh mắt họ nhìn nhau, lâu thật lâu, khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên thừa thãi. Thời gian cũng như dừng lại để nhường thế giới này cho hai người, họ cứ nhìn mãi, nhìn mãi, ánh mắt của họ dành cho đối phương giống hệt nhau nhưng lại chả hiểu được ánh mắt đối phương dành cho mình là gì? Liệu họ chả hiểu được hay là đang cố tình né tránh. Bản thân họ tự có câu trả lời...
Một tiếng mở cửa khá lớn của nhân viên bước vào khiến cho cả hai giật mình với hành động của bản thân. Đoan Phương lên tiếng trước để lảng tránh cái nhìn vừa phát sinh khi nãy.
- Muộn rồi, mình về thôi.
- Dạ.
Vì ngồi bệt khá lâu, nên khi đứng dạy Quỳnh Chi có hơi tê chân, nàng ngã nhào về phía Đoan Phương, liền được Đoan Phương đang tay ra ôm lấy. Cái ôm này của cô mới ấp áp làm sao, bờ vai cô rộng lớn để Quỳnh Chi thoả mãi dựa vào, thân thể cô qua những lớp vải cũng không giấu được vẻ săn chắc. Trái tim Quỳnh Chi bỗng đập rộn ràng như muốn được nhảy ra khỏi l*иg ngực. Đoan Phương cảm nhận được rõ cái vận tốc mất kiểm soát ấy của Quỳnh Chi qua cái phần ngọn đồi mềm mại kia. Trái tim cô cũng bắt đầu nhảy múa theo để hoà cùng một nhịp với nàng.
Nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay ra Quỳnh Chi cũng rời khỏi vòng tay của cô trong chút tiếc nuối. Đoan Phương đỡ cô đứng thẳng người rồi nói.
- Em đó, không cẩn thận gì cả, xém chút nữa là ngã rồi. Về nhà nghỉ sớm thôi.
Lần đầu tiên cô chủ động đưa tay ra, Quỳnh Chi vui mừng nắm lấy tay cô, hai người dắt nhau ra về, chỉ tội cho bé nhân viên vô cùng hoang mang với hành động của họ...
Ở trên xe Quỳnh Chi thấy Đoan Phương cứ mải mê suy nghĩ điều gì đó nên hỏi cô.
- Sao từ lúc chị xem phim xong đến giờ đầu óc chị cứ nghĩ đi đâu vậy?
Đoan Phương cũng thật thà trả lời.
- Phim hay quá, đánh nhau nhìn đã con mắt luôn ý... Tự nhiên làm chị muốn được bắn súng ghê ý...
- Họ là diễn viên thôi, cảnh quay đều là kỹ xảo hết. Chứ để đo trình bắn súng được như chị còn thua xa. Trước kia có bài phỏng vấn Triệu Vy, cô ấy có nói gì đó như kiểu võ thuật trên truyền hình đều là do kỹ xảo làm cho cô ấy thôi, chứ đâu phải cô ấy đánh võ. Chị cũng đừng nhập vai quá.
- Chị biết chứ. Mà Triệu Vy là ai.
- Là cô gái vừa đóng vai Ái Quần đó. Trời ơi, chị có tuổi thơ không vậy? Chị đừng nói với em là chị chưa xem Hoàn Châu Cách Cách nha?
- Hoàn Châu Cách Cách là gì?
Đoan Phương thắc mắc, Quỳnh Chi thì cạn lời.
- Chị đùa em hả.
Đoan Phương vẻ mặt ???
- Chị mới được xem tivi khi ở với em thôi, mọi thứ với chị đều mới lạ, chị cổ hủ lắm phải không?
Quỳnh Chi thấy Đoan Phương hỏi vậy, một câu hỏi với vẻ mặt rất bình thường thì cũng vui vẻ nói.
- Đúng là cổ hủ thật.
- Ừ, vậy nên có nhiều cái chị không thể lí giải được. Toàn bộ từ đầu đến cuối bộ phim chị đều hiểu, nhưng chị lại không hiểu nụ hôn lúc cuối phim đó là gì?
- Chị thắc mắc điều đó à?
- Ừ.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao Đoan Phương cứ đơ người ra sau khi xem phim. Quỳnh Chi liền giải thích.
- Nụ hôn đó chỉ phớt qua nhưng gây nhiều tranh cãi. Vì nó rất mập mờ, nhưng hiện tại, xã hội đã mở lòng hơn với giới tính thứ ba, cũng như chấp nhận tình yêu đồng giới. Vậy nên chị cứ hiểu nôn na là có thể là nụ hôn giao hữu, cũng có thể là nụ hôn ghi dấu ấn để người kia phải nhớ mình. Nó là một cái kết mở khó giải thích cho quan hệ của họ.
Quỳnh Chi càng nói thì Đoan Phương càng loạn, cô lại tiếp tục hỏi về giới tính thứ ba là gì? Tình yêu đồng giới là gì? Quỳnh Chi cảm nhận rất rõ, chị là người của quá khứ chứ không thể nào sinh ra ở thời đại này mà không biết những điều hiển nhiên này. Thà như Đoan Phương là một cô gái ngốc nghếch còn đỡ. Đằng này rõ ràng cô còn thông minh gấp mấy lần nàng, vậy sao có thể cái gì cũng không biết cho được? Thôi đành giải thích sơ sơ cho Đoan Phương nắm được ý chính sau đó nàng kết luận một câu.
- Ngày mai em và chị sẽ đi chụp hình chung, và em quyết định buổi sáng sẽ dắt chị đi mua điện thoại để chị lên mạng học hỏi cho bắt kịp thời đại mới được.
Đoan Phương gật đầu đồng ý, vì cô cũng nên cập nhật theo xu thế chứ không thể nào mù tịt mãi được.
------------------------------------------------------------------------
Nhật ký ngày thứ năm.
Hôm nay cùng chị đi ăn buffet, nhìn cách chị ấy ân cần bóc tôm cho mình, nhẹ nhàng lau đồ ăn dính trên miệng mình, mình đã khẳng định, bản thân đang rung động. Cứ thế này, có lẽ mình sẽ yêu chị mất. Nhưng kệ, dù có yêu hay không? Có được chị đáp trả hay không? thì mình cũng chỉ còn chưa tới một trăm ngày bên chị. Chị muốn nghĩ chị là chị cũng được, là Quân cũng được. Chỉ cần chị ấy bên mình, yêu thương, chiều chuộng, giúp mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày là mình cảm thấy mãn nguyện rồi. Không ngờ những ngày tháng ngắn ngủi cuối cùng của mình trên thế giới này, lại được ông trời ưu ái phái tới một thiên sứ tuyệt vời như chị ở bên.