Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 29

Chương 29
Trời xanh xanh, mây bay bay, gió thổi nhẹ nhẹ………..người lại miễn cưỡng.

Đông Phương Hạo Diệp nằm trên cành cây đại thụ, buồn chán nhìn lên trời.

Minh quốc cùng Văn quốc cũng không có gì khác nhau, cũng như nhau có Hoàng đế, có Hoàng cung, có cung nữ, có thái giám…………………Vốn có ý định tìm vui vẻ nên theo Hoàng huynh đến Minh quốc, còn tưởng rằng sẽ có cái gì đó ăn ngon, chơi vui, có thể có cái gì đó gọi là kỳ ngộ không chừng, kết quả cũng chỉ là như vậy.

Dọc đường đi bình an tới nơi, qua vài ngày tham gia xong mấy lễ nghi, lại muốn trở về, thật không có ý nghĩa.

Vất vả từ yến hội tiếp đãi sứ thần thoát thân, Đông Phương Hạo Diệp đánh cái ngáp, quyết định ở trên đại thụ này đánh một giấc ngủ trưa, đỡ phải bị Tam Hoàng huynh hắn chộp tới bồi y ở trên đại điện xã giao cùng mấy đại thần Minh quốc, mỹ kỳ danh là bồi dưỡng năng lực ngoại giao của hắn.

“Thần, Cung Kiếm Vũ kia có gì tốt ? Sao ngươi lại thích hắn như vậy?”

“Ha hả, Nguyệt, ngươi không phải là ghen tị chứ ?”

Gì ? Có tiếng người nói.

Hơn nữa hình như là đối thoại của một nam một nữ…..Phân minh là bát quái mà hắn thích nhất!

Đông Phương Hạo Diệp lập tức chấn hưng tinh thần mở mắt ra, ghé vào trên thân cây, cẩn thận đẩycành cây ra ngó xuống phía dưới, chỉ thấy một vàng một trắng hai thân ảnh từ xa xa đến gần, đứng dưới tàng cây nói chuyện với nhau.

“Hanh! Tên kia còn không đáng giá bằng con thỏ ta ăn của hắn!”

Bạch y thiếu niên thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng êm tai, giống như dòng nước trong con suối nhỏ tí tách chảy qua khe đá, thấm nhanh vào tâm người ta.

“Ở trước mắt ta còn làm bộ cái gì! Tỷ tỷ duy nhất của ngươi phải lập gia đình, ngươi ăn thỏ của Kiếm Vũ làm chi để nhị ca nghiên cứu chế tạo dược để trêu đùa hắn ?”

‘Là chính hắn tự chịu, bị nhị ca theo dõi, ta chỉ là giúp nhị ca mang theo mà thôi.”

“Được được, ngươi không chịu thừa nhận thì thôi.”

Hoàng y nữ hài thanh âm mềm mại, ngữ khí hoạt bát, giống như một chú chim chích nhỏ, say sưa nói “Ngươi chưa từng thích ai, vì vậy mới không biết tư vị thích một người là như thế nào.”

Bạch y thiếu niên không nói gì, bất quá đoán rằng y nhất định là không cho đó là đúng, bởi vì nữ hài vỗ vỗ bờ vai của y, cười nói “Ngươi đừng có không tin như vậy, chờ đến khi ngươi gặp được người ngươi thích sẽ biết.”

“Ta sẽ không tùy tiện thích ai đó.”

Thiếu niên lạnh lùng thốt lên “Ta chỉ thích cường giả !”

“Thưởng thức là thưởng thức, thích là thích, ngươi đừng có cố chấp như vậy.”

Nữ hài giống như người đã từng trải, nói “Lẽ nào tương lai ngươi muốn tìm một nữ nhân so với mình cường giả hơn làm vợ sao ?”

Thiếu niên nhún vai “Ta không nghĩ xa như vậy. Nhưng nói chung, người tầm thường sẽ không thể cùng ta bầu bạn.”

“Ai……..”

Nữ hài ưu sầu thở dài nói “Ngươi như vậy thật khiến người ta lo lắng, tương lai ngươi làm sao bây giờ.”

“Đừng có làm ra vẻ như trưởng bối vậy.”

Thiếu niên có chút buồn cười, ngữ khí mang theo châm chọc nhàn nhạt “Sắp lập gia đình rồi, thì nói giống như lão mụ tử vậy.”

“Tới địa ngục đi!”

Nữ hài cả giận nói “Ta thanh thuần động lòng người như thế, làm sao là lão mụ tử được?”

“Ha ha ha……………..” Thiếu niên cười ha hả.

“Qua vài tuổi nữa là được.”

“Tỷ tỷ đây là quan tâm ngươi ! Bắc Đường Diệu Nguyệt, đừng có không biết tốt xấu!”

“Vâng vâng, ta đã biết.”

Đông Phương Hạo Diệp ghé vào trên cây nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy không thú vị.

Thiết ! Thì ra là tỷ đệ! Còn tưởng rằng tiểu tình nhân giận dỗi nhau………….Hứng thú của hắn ngay lập tức bị suy giảm.

Nói chuyện kiểu như thế này, còn không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng trước đây ở Ngự hoa viên nghe trộm Nhị Hoàng huynh cùng phụ hoàng nói chuyện yêu đương phi tử vụиɠ ŧяộʍ, cũng không bằng ghé vào bên ngoài tẩm cung của phụ hoàng, rình coi hắn cùng Hoa Chiếu tướng trên giường lật đi lật lại thật vui.

Đại khái là quá thất vọng rồi, Đông Phương Hạo Diệp cư nhiên quên che giấu khí tức, giữa lúc hắn đang thở dài Hoàng cung Minh quốc nặng nề buồn chán thì, thiếu niên kia đột nhiên ngẩng đầu, đường nhìn lợi hạ i xuyên thấu qua tầng cành cây, thẳng hướng hắn mà bắn đến.

“Người nào? Mau xuống!”

Trong nháy mắt, Đông Phương Hạo Diệp ngây người………..

“Oa! Mỹ nhân……………..”

Hắn thèm nhỏ dãi nhìn thiếu niên trên mặt đất, đầu óc hoa lên một trận, đột nhiên thân thể nhoáng lên, từ trên cành lá rậm rạp rớt xuống dưới.

“A ——người tới cứu mạng!”

Đông Phương Hạo Diệp kêu to, tay chân ở giữa không trung loạn khua.

Thiếu niên kia tựa hồ lấy làm kinh hãi, không hề do dự, vươn tay ra, ngay trước khi Đông Phương Hạo Diệp hôn xuống nền đất của Minh quốc, liền đem hắn ôm vào trong lòng

“A……Thơm quá……………….”

Đông Phương Hạo Diệp lập tức say sưa nhìn người đang ôm hắn, si mê thưởng thức lãnh hương nhàn nhạt ở trên người y.

“Ngươi là ai ?” Thiếu niên hỏi.

Đông Phương Hạo Diệp ngẩng đầu lên, đối diện phía trên hắn là đôi mắt tinh lượng giống như hắc diệu thạch, nhất thời không biết gì nữa.

“Ta thấkia2 hắn là sứ thần tới từ Văn quốc, ngươi xem phục sức của hắn a.”

Nữ hài nhìn dáng dấp Đông Phương Hạo Diệp một chút,nói:

“A ? Là một tiểu hài tử ! Nghe nói lần này cùng Tam Hoàng tử đi sứ đến đây còn có Văn quốc tiểu Hoàng tử, nhìn hắn không đến mấy tuổi, sẽ không phải hắn chứ ?”

Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nói đúng rồi, chính là ta !

Đông Phương Hạo Diệp thầm nghĩ, nhưng không đếm xỉa tới nàng, bởi vì hắn vội vàng nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mắt.

Mỹ nhân nhíu nhíu mi đầu, hiển nhiên đối với cách nhìn ngưỡng mộ của Đông Phương Hạo Diệp có chút không hờn giận.

Y buông tay ra, đem hắn trên người thả xuống, nhưng Đông Phương Hạo Diệp cố chấp bám trụ bờ vai của hắn.

“Mau xuống!”

Mỹ nhân lạnh lùng quát lớn.

Đông Phương Hạo Diệp thanh thanh tiếng nói, một bộ dáng giống như tiểu đại nhân, nghiêm trang nói “Mỹ nhân, ta là Đông Phương Hạo Diệp, Hạo trong ý vị mặt trời quảng đại vô biên, Diệp trong ý ánh sáng cực thịnh, Hạo Diệp. Ta là Văn quốc Lục Hoàng tử, năm nay mười hai tuổi, sinh ngày tám tháng năm năm Tân Dậu. Thầy tướng số nói ta suốt đời vinh hoa phú quý, trường mệnh trăm tuổi, bát tự rất tốt. Ta thiên tính hoạt bát, đầu óc thông minh, phụ hoàng thường khen ta thông tuệ là thiên hạ đệ nhất. Đương nhiên, tuy rằng hắn cũng thường khen Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh, Tam Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh cùng Ngũ Hoàng huynh như vậy, nhưng ta biết phụ hoàng chỉ đang an ủi bọn họ, chỉ có khen ta là mới là thật tâm. Mỹ nhân……..xin gả cho ta! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hạnh phúc !”

Mỹ nhân vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

Thiếu nữ bên cạnh hắn ho nhẹ hai tiếng, nói “Ta đã có phu quân rồi.”

Đông Phương Hạo Diệp rốt cuộc quay đầu lại, con mắt đánh giá mỹ nhân tỷ tỷ trước mặt một chút, phát hiện nàng cũng mỹ nhân trước mắt lớn lên giống nhau như đúc.

Nhưng hắn thích hương vị của người đang ôm hắn này.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đã lầm rồi, ta không phải cầu hôn ngươi, ta cầu hôn y!”

Đông Phương Hạo Diệp song chưởng quấn thật chặt quanh vai mỹ nhân, dĩ nhiên là muốn dùng hành động để cho y thấy tâm ý của mình.

“Thật sao? Ngươi xác định không phải ngươi lầm sao? Hắn là đệ đệ ta mà.”

Mỹ nhân tỷ tỷ trong ánh mắt lóe lên tia sáng không hiểu.

Lời vô ích ! Ta đương nhiên biết.

Không phải ngươi nghĩ ta vừa ở trên cây nghe trộm sao?

Đông Phương Hạo Diệp giải thích “Ta biết! Ta chính là muốn y!”

Nói rồi nhìn về phía mỹ nhân, rất thành khẩn như đang cầm tâm của mình, nỗ lực mô phỏng theo hình dạng của Tam Hoàng huynh lúc đang tỏ tình, vô hạn nhu tình nói:

“Tin ta, thật tình, a yêu – “

Hắn còn chưa nói xong, mỹ nhân hai tay buông lỏng, cho hắn rơi xuống thẳng tắp.

“A yêu …. đau quá…………”

Đông Phương Hạo Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoa xoa cái mông tưởng như thiếu chút nữa vỡ ra của mình nức nở.

“Nguyệt, thô lỗ quá ! Sao có thể đối tiểu hài tử như vậy.”

Mỹ nhân tỷ tỷ trách cứ đệ đệ, tiến lên đỡ lấy hắn.

“Oa oa……..mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không nên trách y, nhất định là do ta quá nặng, Nguyệt Nguyệt không bế nổi ta.”

Đông Phương Hạo Diệp chớp chớp đôi mắt to đen láy, thương cảm nói.

“Ai là Nguyệt Nguyệt ?”

Mỹ nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, chuyển hướng tỷ tỷ “Còn nữa, Thần, hắn vừa nói mình đã mười hai tuổi, không phải là tiểu hài tử nữa!”

“Ai ai, nhưng mười hai tuổi so với chúng ta vẫn là nhỏ hơn.”

Mỹ nhân tỷ tỷ quá từ ái, nâng tiểu Hạo Diệp dậy còn giúp hắn phủi phủi vết bẩn trên người, mềm nhẹ hỏi “Có đau lắm không ?”

“Không sao không sao, cảm tạ mỹ nhân tỷ tỷ!”

“Mỹ nhân tỷ tỷ?”

Bắc Đường Diệu Thần dường như lúc này mới phát hiện xưng hô của hắn với mình, cười nói “Vậy không dám. Ta là Bắc Đường Diệu Thần.”

“Đương nhiên thỏa đáng! Diệu Thần tỷ tỷ đẹp như thế, nhất định là Minh quốc, không, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thế nào lại đảm đương không nổi.”

Ha hả , mỹ nhân đẹp như thế, trong mắt hắn đó mới là đáng nhất đẳng, yêu ai yêu cả đường đi, mỹ nhân tỷ tỷ tự nhiên cũng là nhất trong hàng vạn người.

“Hanh! Miệng lưỡi trơn tru!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ đã nói những lời như thế, tương lai tất không thành được châu báu.”

Đông Phương Hạo Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp, có chút uể oải.

Nghĩ đến hắn ở Văn quốc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, phụ hoàng sủng ái, đại ca thương yêu, trong cung trên dưới ai dám bất kính với hắn ? Ai dám khiến hắn hờn giận ? Mười hai năm nay chưa bao giờ có người khiến hắn mất mặt như vậy.

“Nguyệt, đừng nói bậy.”

Bắc Đường Diệu Thần thấy thần sắc Đông Phương Hạo Diệp, liếc mắt trừng Bắc Đường Diệu Nguyệt, âm thầm kéo kéo ống tay áo y, nhắc nhở y về tư cách của Đông Phương Hạo Diệp.

Y ăn nói không chút khách khí như vậy, vạn nhất đắc tội vị tiểu Hoàng tử Đông Phương Hạo Diệp này, lại thành vấn đề bang giao Văn, Minh lưỡng quốc.

Thế nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt không chút nào để ý tới, còn cố tình lửa cháy đổ thêm dầu nói “Ngươi không có nghe hắn vừa rồi muốn ta gả cho hắn sao? Đường đường Văn quốc Hoàng tử, cư nhiên nam nữ chẳng phân biệt được, nói ra những điều hoang đường như vậy, chẳng phải rất buồn cười sao ? Còn nghe nói Văn quốc Hoàng thất cung đình hỗn loạn, nam nữ bất phân, hôm nay xem ra quả nhiên không sai!”

“Lục Hoàng tử hay nói giỡn, ngươi có cần phải nghĩ là thật như vậy không.”

Bắc Đường Diệu Thần cấp phân giải.

Ai ngờ Đông Phương Hạo Diệp nhảy dựng lên lớn tiếng nói “Ta không phải nói giỡn!”

Hắn tức giận đến nỗi hai mắt đều đỏ, tay nắm chặt nhìn chằm chằm Bắc Đường Diệu Nguyệt “Ta biết ngươi là nam, như vậy thì sao? Ta thích ngươi, chẳng lẽ còn phải phân biệt ngươi là nam hay nữ sao?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe vậy, trường mi khẽ động, nói “Vậy ngươi thích cái gì ở ta? Chúng ta bất quá cũng mới chỉ là quen biết mà thôi!”

“Ta, ta……………….”

Đông Phương Hạo Diệp không biết nên chống đỡ như thế nào, hắn mới chỉ có mười hai tuổi, niên kỷ vừa nhỏ lại đối với tình ái vẫn là rất ngây thơ.

Hắn cũng không biết nên nói là thích Bắc Đường Diệu Nguyệt cái gì, chỉ là trong ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy đã biết, hắn yêu y!

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn không đáp lại được, cười nhạo nói “Bằng chút tuổi ấy cùng công phu của ngươi, nên trở lại học thêm cái gì hữu dụng đi. Đừng nói ta đối với nam nhân không có hứng thú, kể cả có, cũng tuyệt không coi trọng một tiểu tử như ngươi ”

Đông Phương Hạo Diệp bị y kích đến giận dữ không cười nổi, tâm tư trái lại trầm tĩnh xuống, nháy nháy đôi mắt to mấy cái, một bộ khờ dại nói:

“Vậy ngươi thích dạng người như thế nào?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc mắt quan sát hắn, nói “Ta không cần phải nói cho ngươi, hơn nữa ta cũng không thích nam nhân. Lời nói mới rồi của ngươi ta coi như chỉ là lời ngông cuồng không cố kỵ, đừng ở chỗ này chạy loạn nữa, vạn nhất đánh mất, Tam Hoàng huynh ngươi hướng chúng ta Minh quốc đòi người, chúng ta không giao ra được.”

“Ngươi…………….” Đông Phương Hạo Diệp chăm chú cắn môi dưới.

Một mảnh chân tình của hắn bị Bắc Đường Diệu Nguyệt coi như ‘lời ngông cuồng không cố kỵ’, lại còn trào phúng như vậy, thật là thương tâm.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không hề để ý đến hắn, nhìn tỷ tỷ nói ‘Thần, ta đi trước, ngươi muốn đi tìm Cung Kiếm Vũ thì đi đi. Nếu đại ca đã đồng ý cho các ngươi, ta cũng

không có gì để nói. Ta đi về trước đây.”

Nói xong nhanh nhẹn xoay người, đi thẳng.

Đông Phương Hạo Diệp nhìn theo dáng người nổi trội hơn người của y tiêu thất dần ngoài tầm nhìn, trong lòng khổ sở.

Bắc Đường Diệu Thần thấy thế, thoải mái nói “Nguyệt hay như vậy, Lục Hoàng tử cũng đừng để ý.”

“Ừ, tỷ tỷ yên tâm, ta mới không thèm để ý.”

Đông Phương Hạo Diệp đã minh bạch Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ là khẩu xà tâm phật.

Vừa rồi rõ ràng biết là hắn cố ý từ trên cây ngã xuống, nhưng vẫn tiếp được hắn.

“Diệu Thần tỷ tỷ, Nguyệt Nguyệt rốt cuộc thích dạng người như thế nào?”

Đông Phương Hạo Diệp quyết định trước tiên phải từ mỹ nhân tỷ tỷ tìm hiểu tin tức trước đã “Cái này……..thành thật mà nói, ta cũng không rõ.”

Đông Phương Hạo Diệp nhớ tới chuyện mà bọn họ vừa nói, Bắc Đường Diệu Nguyệt hình như thích người so với y cường hơn.

Thế nhưng, như thế nào là so với y cường hơn a?

“Vậy Diệu Thần tỷ tỷ, Nguyệt Nguyệt hiện tại có thích người nào không ?”

“Theo ta biết thì không có.”

“Vậy, có phi thường sùng bái hoặc ngưỡng mộ người nào không?”

“À………..Đó là đại ca.”

Bắc Đường Diệu Thần suy nghĩ một chút rồi nói.

“Đại ca?”

“Đại ca của ta cùng Diệu Nguyệt, Bắc Đường Diệu Nhật.”

Bắc Đường Diệu Nhật là Bắc Đường Vương, Đông Phương Hạo Diệp nghe phụ hoàng hắn cùng Tam Hoàng huynh từng nhắc qua tới y, nghe nói y rất là lợi hại.

Thì ra bọn họ là người của Bắc Đường Vương phủ …………..

Vậy cũng khó trách, họ Bắc Đường quyền cao chức trọng, đủ để đem Hoàng cung này giống như hậu hoa viên nhà mình mà đi dạo, toàn bộ Minh quốc, dám như vậy chỉ có nhà bọn họ mà thôi.

Bắc Đường Vương tiền nhiệm trước đây Bắc Đường Ngạo cùng phụ hoàng của Đông Phương Hạo Diệp là Đông Phương Hi đều là Thiên môn Môn chủ, mỗi người bá quyền một phương.

Sau Đông Phương Hi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Bắc Đường Ngạo quay về Minh quốc làm Bắc Đường Vương. Bắc Đường Diệu Nhật mười sáu tuổi kế thừa vương vị, nghe nói khí phách và thủ đoạn không chút nào vô lễ kỳ phụ, lại càng tỏ ra hơn hẳn phụ vương.

Nhân vật này không phải là người mà hiện nay Đông Phương Hạo Diệp có thể so sánh được.

“Lục Hoàng tử, ta đưa ngươi quay về đại điện có được không ?”

Bắc Đường Diệu Thần thấy Đông Phương Hạo Diệp đờ ra, liền gọi thần chí hắn quay trở lại.

Đông Phương Hạo Diệp trông thấy thị vệ ở xa xa, nhìn nàng cười nói “ Cảm tạ tỷ tỷ, không cần đâu, đã có người tới đón ta rồi. Tỷ tỷ đi tìm tình lang quan trọng hơn.”

“Nói bậy bạ gì đó!” Mặt nàng đỏ bừng.

“Thế nào ? Ngươi muốn đi tìm Cung gì đó không phải là tình lang của tỷ tỷ sao?”

Đông Phương Hạo Diệp làm bộ dạng khả ái nháy mắt mấy cái, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng đi, nói “Tỷ tỷ mau đi đi, chớ để làm lỡ chuyện tốt của ngươi. Ta còn ở lại Minh quốc vài ngày, ngày khác nhất định đến quý phủ gặp tỷ tỷ.”

Bắc Đường Diệu Thần cũng thấy Văn quốc thị vệ ở xa xa chạy tới, không hề nhăn nhó, cười nói “Được rồi, ngày hôm nay cùng Lục Hoàng tử tương ngộ cũng là duyên phận. Lục Hoàng tử ngày nào đó đến Bắc Đường Vương phủ chơi, ta nhất định tận tình hết sức khoản đãi.”

Nói xong liền tự nhiên cáo từ.

Đông Phương Hạo Diệp không cần Bắc Đường Diệu Thần nói, ngày thứ hai đã chuẩn bị theo lễ vật đến bài phỏng đại môn Bắc Đường Vương phủ, ai ngờ mấy ngày gần đây Minh quốc tổ chức lễ tế mùa thu, Bắc Đường Diệu Nguyệt tân nhiệm Nhất đẳng Giáo úy kinh đô và vùng lân cận, mang theo cấm vệ bố trí phòng thủ tế tràng.

Đông Phương Hạo Diệp không thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt, tuy rằng thất vọng, nhưng cũng không có nổi giận, xuất ra quyết tâm cùng kiên định, ba ngày thì đến hai ngày đều đến Bắc Đường Vương phủ.

Cũng không biết là Bắc Đường Diệu Nguyệt bận quá, hay chính là có ý định tránh né, Đông Phương Hạo Diệp tới vài lần, ngay cả Bắc Đường Vương Bắc Đường Diệu Nhật, Đoan Thân Vương Bắc Đường Diệu Huy cùng Quận chúa Bắc Đường Diệu Thần đều gặp qua, ngay cả một lần cũng chưa từng nhìn thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt.

“Oa oa…………Người ta ngay lập tức sẽ về Văn quốc rồi, Diệu Nguyệt rốt cuộc đã chạy đi nơi nào?”

Đông Phương Hạo Diệp mắt thấy trước ngày về nước sắp tới, rốt cuộc nhịn không được cấp thiết hẳn lên.

Bắc Đường Diệu Thần vô hạn đồng tình nói “Tiểu Hạo Hạo, Diệu Nguyệt lần này phụ trách khu vực săn bắn an toàn cho lễ tế mùa thu, trách nhiệm này không thể khinh thường. Y đã vài ngày không có hồi phủ, đại khái là ở lại Cấm vệ doanh kinh đô và vùng lân cận. Nơi đó không thể tùy tiện vào, ta thấy hai ngày nữa ngươi cũng đừng tới.”

“Oa oa oa ….”

Đông Phương Hạo Diệp gạt lệ.

Nhị Thế tử Bắc Đường Vương phủ, kế tục tước vị Đoan Thân Vương Bắc Đường Diệu Huy vừa lúc tiến vào, thấy Đông Phương Hạo Diệp tiểu dáng dấp thương cảm, chậc lưỡi nói “Lục Hoàng tử, ngươi đối Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta thật đúng là si tình.”

Đông Phương Hạo Diệp mở to đôi mắt ngập nước, nhìn hắn nói “Mỹ nhân nhị ca, ngươi giúp ta có được không ?”

Đông Phương Hạo Diệp cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng như được bôi một lớp mật, ở trong Bắc Đường Vương phủ quấy rầy mấy ngày, đã nịnh nọt Bắc Đường Diệu Huy cùng Bắc Đường Diệu Thần đến vô cùng hài lòng.

Chỉ là Bắc Đường Diệu Nhật luôn xuất hiện rất ít, Đông Phương Hạo Diệp cũng không dám ở trước mặt y lỗmãng, cho nên chưa từng đến gần y quá.

Bắc Đường Diệu Huy nở một nụ cười tuyệt mỹ, khẽ điểm điểm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Hạo Diệp, nói “Bổn! Ngươi nhân lúc tham gia lễ tế mùa thu mà đi tìm nó, đến lúc đó không phải là sẽ gặp được nó sao?”

Đông Phương Hạo Diệp bừng tỉnh đại ngộ.

Bọn họ sứ đoàn Văn quốc phải tham gia lễ tế mùa thu ngày thứ hai trước khi hồi quốc, đây chẳng phải là cơ hội cuối cùng sao?

Tiểu Hoàng tử lập tức tinh thần chấn hưng, vội vã cáo từ, chạy về hành quán chuẩn bị cho lễ tế mùa thu ngày mai.

Thu tế của Minh quốc được tổ chức tại vùng ngoại ô trên đại thảo nguyên, sau khi tế điển hoản tất, Hoàng gia liền tổ chức hoạt động săn bắn, cũng muốn tổ chức săn bắn năm ngày năm đêm liền.

Đông Phương Hạo Diệp vừa vào tế tràng đã vội nhìn xung quanh, ở trên đại thảo nguyên nơi nơi chạy đi tìm người, Tam Hoàng tử Đông Phương Hoa túm cũng túm không được hắn.

Khu vực săn bắn của thu tế quả thực quá lớn, Đông Phương Hạo Diệp khi tìm được Bắc Đường Diệu Nguyệt, cũng là lúc y đang tham gia hoạt động cưỡi ngựa bắn cung, được danh hiệu đệ nhất, phần thưởng là một trường cung đẹp đẽ cứng cỏi.

Đông Phương Hạo Diệp chạy tới, thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt đang bị vây bắt bởi mấy cô nương bên người, mỗi người đều lộ ra ánh mắt e thẹn, cùng y nói chuyện.

Nữ tử Minh quốc luôn luôn nhiệt tình không gì cản nổi, lá gan cũng rất lớn.

Đông Phương Hạo Diệp vừa chạy qua, vừa lúc nghe được mấy cô nương hướng Bắc Đường Diệu Nguyệt cầu phần thưởng thắng lợi.

Đông Phương Hạo Diệp kinh hãi.

Hắn ít nhiều gì cũng biết chút chút về phong tục của Minh quốc, nếu là đem phần thưởng thắng cuộc ở cuộc thi trong tế điển đưa đi, đó là biểu đạt ý với cô nương kia.

Vừa nghĩ đến chỗ này, Đông Phương Hạo Diệp nhất thời khẩn trương nhìn về phía Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Cũng may Bắc Đường Diệu Nguyệt tâm không ở đó, nghe xong cũng chỉ đạm đạm nhất tiếu, uyển chuyển cự tuyệt vị cô nương kia.

Đông Phương Hạo Diệp thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy qua kéo cánh tay y, cười nói “Diệu Nguyệt, thì ra ngươi ở chỗ đây, làm ta tìm mãi.”

“Lục Hoàng tử ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, liền nhận ra thiếu niên phấn điêu ngọc mài này, chính là tiểu Hoàng tử Văn quốc ngày đó bị y khinh thị ở hậu hoa viên trong Hoàng cung.

Y vài ngày nay sau khi hồi phủ, cũng từng nghe nói hắn đã vài lần đến tìm mình, lại không nghĩ rằng lại gặp hắn ở đây.

‘Diệu Nguyệt, vừa rồi ta cùng Tam ca bồi Hoàng thượng săn bắn, nghe Hoàng thượng hỏi ngươi, svì vậy ta mới cố ý chạy đi tìm ngươi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng thấy có điểm kỳ quái, nhưng nghe nói Hoàng thượng tìm y liền bỏ qua mấy thiếu nữ quý tộc này, vội vàng ly khai tràng thi đấu, hướng doanh trướng của Hoàng thượng mà đi.

“Diệu Nguyệt, ngươi vừa tham gia gọi là cái gì vậy ?”

“Diệu Nguyệt, công phu cưỡi ngựa bắn cung của ngươi tốt quá.”

“Diệu Nguyệt, ngươi gần đây bận rộn nthế nào? Ta đi tìm ngươi vài lần, chưa từng nhìn thấy ngươi.”

“Diệu Nguyệt…………….”

Đông Phương Hạo Diệp đi phía sau y lải nhải quấn quít lấy.

Ở đây không thể so sánh với hậu hoa viên thanh tĩnh, Đông Phương Hạo Diệp lại mặc phục sức Văn quốc, một thân trang phục quý khí, tư cách Văn quốc tiểu Hoàng tử rõ ràng, Bắc Đường Diệu Nguyệt không dám quá thất lễ với hắn, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế tính tình, câu được câu không cùng hắn nói.

Đến khi đi tới đại doanh của Hoàng thượng, chỉ thấy bên trong vắng vẻ, chỉ còn có mấy người cung nữ cùng thái giám đang thu thập quét tước.

Vừa hỏi mới biết, Hoàng thượng đã sớm mang theo chúng thần cùng Bắc Đường Vương đến khu vực săn bắn rồi.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn Đông Phương Hạo Diệp.

Đông Phương Hạo Diệp nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nói “Gì ? Lẽ nào là ta nhớ lầm?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở sâu, nhịn xuống muốn trách cứ hắn, nói:

“Lục Hoàng tử, lần sau xin nhớ kỹ rồi hãy trở lại tìm ta.”

Đông Phương Hạo Diệp gật gật đầu.

Bắc Đường Diệu Nguyệt ra khỏi hoàng trướng, Đông Phương Hạo Diệp lôi kéo y nói “Diệu Nguyệt, ngươi dẫn ta tham quan thu tế có được hay không ?”

Ai ngờ có một cấm vệ quân phóng ngựa chạy tới, hướng Bắc Đường Diệu Nguyệt bẩm báo kỵ binh tiền phương có người đánh nhau sinh sự, thỉnh y lập tức đi xem.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa nghe, lập tức ngồi lên ngựa, chuẩn bị quay về doanh.

Y trên người vốn đã có trường cung tượng trưng cho thân phận Giáo úy cùng kinh đô và vùng lân cận, trong tay lại cầm thêm phần thưởng thắng lợi, lúc này vội vã đem cung kia đặt vào trong tay Đông Phương Hạo Diệp nói:

“Giúp ta cầm.”

Nói xong lên ngựa kỵ, vội vã rời đi.

Đông Phương Hạo Diệp tay cầm trường cung, tâm tình vốn có chút uể oải liền thoải mái ngay lập tức, hưng phấn lên, hoa chân múa tay vui mừng cầm chiến lợi phẩm của Bắc Đường Diệu Nguyệt mà đi.

Hắn vốn định chờ Bắc Đường Diệu Nguyệt mọi việc xong xuôi, mượn cớ này nọ cùng y thân cận một chút, ai ngờ kỵ binh kia xảy ra chuyện tình thực không nhỏ, chờ Đông Phương Hạo Diệp tham gia tế điển ngày thứ hai chuẩn bị khởi hành về nước, Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn không thấy hình bóng.

“Hạo Hạo, ngươi từ đâu có trường cung kia? Ngươi cũng đi thi giành lấy sao?”

Tam Hoàng tử Đông Phương Hoa kỳ quái nhìn đệ đệ trong tay cầm trường cung gì đó, liền biết đó là thắng lợi phẩm Minh quốc chuẩn bị cho người thắng cuộc ở thi đấu thu tế, như thế nào lại ở trong tay hắn ? Lẽ nào hắn cũng đi dự thi sao?

“Ha ha ha, đây là tín vật đính ước người khác cho ta, Tam Hoàng huynh người không nên đố kỵ.”

“Phốc —–“

Toàn bộ nước trà trong miệng tam hoàng tử đều phun ra, liên thanh hô lớn.

“Vật … vật đính ước ?”

Đông Phương Hạo Diệp bất khả tư nghị nhìn hoàng huynh, nói “Hay là ngươi từ chỗ ai trộm ?”

Y biết phong tục của Minh quốc, tự nhiên sẽ không tin có ngườiđem thứ này đưa cho Hoàng đệ y làm tín vật, nếu là nói có người đưa cho hắn để lấy lòng cũng được.

“Thiết! Không tin thì quên đi.”

Đông Phương Hạo Diệp bĩu môi, làm bộ chẳng đáng nói, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Giữ lại?

Minh quốc thu tế thế nhưng hàng năm đều có, ba năm làm to, năm năm làm đại lễ, Diệu Nguyệt khẳng định hàng năm đều sẽ giành được hạng nhất, nhưng khó có thể nói y không nhất thời tâm động đem phần thưởng kia đi tặng người khác.

Hiện tại tuổi tác còn nhỏ, đã sớm chú ý đến y, nếu y chờ không được thì làm sao bây giờ?

Tiểu Hoàng tử nghĩ tới đây, lập tức hoảng hốt bất an.

Không được! Không được! Nhất định phải phòng ngừa chu đáo, phòng bị không cho việc đó xảy ra.

Đông Phương Hoa nhìn tiểu đệ trên mặt thần tình liên tục biến hóa, nghĩ thầm không biết hắn lại thầm đẽo gọt cái chủ ý gì đây?

Ai ngờ Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặc không đổi nói ra một câu, làm y sợ đến nỗi thiếu chút nữa từ trên nhuyễn tháp trên mã xa lăn xuống dưới.

“Ta quyết định rồi, ta phải tiếp chưởng Đông Thiên môn!”

“Hả, cái gì?”

Đông Phương Hoa kinh ngạc nhìn hắn.

Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng cười, đi qua ôm lấy cánh tay Đông Phương Hoa, nói “Tam Hoàng huynh, đối với ngươi mà nói là một tin rất tốt phải không ?”

Đông Phương Hoa nhìn kỹ hắn, hỏi “Hạo Hạo, ngươi nghiêm túc?”

“Ta chưa từng nghiêm túc hơn.”

Đông Phương Hạo Diệp gật đầu, đôi mắt sáng trong trịnh trọng nhìn y, tuyên bố “Ta nhất định sẽ mau chóng trở nên cường đại, sẽ có một ngày trở thành giống như Bắc Đường Vương lợi hại hại như vậy, phụ tá Tam Hoàng huynh ngươi.”

Đông Phương Hoa cảm động, chăm chú cầm tay hắn, kích động nói “Tiểu đệ, ngươi rốt cuộc đã quyết định rồi. Đừng khiến cho phụ hoàng cùng Hoàng huynh thất vọng.”

“Ừ”

Đông Phương Hạo Diệp cố sức gật đầu, thầm nghĩ: ta nhất định phải quản giáo Thiên môn, bồi dưỡng thật nhiều tâm phúc, sau đó phái người đến Minh quốc, đem phần thưởng Diệu Nguyệt giành được hàng năm trên tế điển hết thảy lấy về, không để y đưa cho người khác ! Hắc hắc……………

Thương cảm cho Tam Hoàng tử nếu như biết phần tâm tư này của tiểu đệ nhà mình, không thổ huyết đã là rất giỏi rồi.

Vì có một năm như vậy, Văn quốc tiểu Hoàng tử Đông Phương Hạo Diệp, ở ngoài Hoàng cung Minh quốc sau giờ Ngọ dưới một gốc đại thụ, đối với Bắc Đường Vương phủ Tam Thế tử Bắc Đường Diệu Nguyệt nhất kiến chung tình.

Từ đó về sau, phát thệ muốn cho chính mình trở thành một cường giả.

Về phần kết quả……chỉ có thể nói là, hoàng thiên không phụ người có tâm …………

TOÀN VĂN HOÀN