Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 14

Chương 14
“Diệu Nguyệt, ngươi giận Đông Phương Hạo Diệp sao ?” Bắc Đường Diệu Thần đi vào phòng ngủ, trường bào khẽ tung, ưu nhã ngồi xuống, bạch ngọc cốt phiến mở ra khẽ quạt, toàn bộ như một công tử phong lưu.

“ Tỉ tới đây làm gì ?”

“Thăm đệ. Nghe nói đệ bị động thai, tỉ tỉ tất nhiên quan tâm đến đệ rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn trang phục của nàng, nói “Cung yến uống ít rượu một chút, tỉ biết ta luôn uống rất ít.”

“Biết rồi” Bắc Đường Diệu Thần nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tâm của Đông Phương Hạo Diệp vừa rồi, nói “Nguyệt, đừng hung dữ với Hạo Diệp như vậy, đệ ấy từ Văn quốc nghìn dặm xa xôi chạy đến đây tìm đệ, còn bị đệ khi dễ nữa, rất đang thương. Tỉ biết đệ bây giờ rất giận, nhưng không nên trút cơn giận lên người đệ ấy”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói gì, Bắc Đường Diệu Thần tiến hai bước ngồi sát bên cạnh, chăm chú hỏi “Nguyệt, đệ có nghĩ sẽ cùng đệ ấy quay về không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nói “Không phải đệ không muốn, mà là có thể hay không.”

Bắc Đường Diệu Thần nhíu mày, nói “Vậy là ý gì ? Đệ là nói…………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hạ mắt “Hắn là đệ đệ Văn đế hiểu rõ nhất, hiện tại Minh quốc sắp nội loạn, Văn đế lại khoanh tay đứng nhìn, để cho thân đệ đệ một mình lẻ loi đi tới Xa Kinh, tỉ không nghĩ bọn họ có mục đích gì sao ?”

“Có nghĩ tới” Bắc Đường Diệu Thần nghiêm mặt nói “Thế nhưng tỉ nghĩ, ‘hắn’ có mục đích gì, không phải là ‘bọn họ’”

Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nói “Tỉ tin tưởng Hạo Diệp ?”

“Vì sao lại không tin ?” Bắc Đường Diệu Thần nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, thở dài một tiếng, nói “Đệ đã từng bị hắn gạt, dĩ nhiên trong lòng còn sợ, không dám tin đệ ấy, thế nhưng đệ có nghĩ vì sao đệ ấy lại lừa đệ ?”

“Vậy tỉ nghĩ hắn vì sao lại gạt đệ ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhàn nhạt phản vấn.

Bắc Đường Diệu Thần suy nghĩ một chút, nói “Tỉ không cảm thấy đệ ấy làm sai gì cả. Đệ ấy chỉ là đoán được đệ mà thôi.”

“Cho dù không từ thủ đoạn ?”

“Thế nhưng Nguyệt………..” Bắc Đường Diệu Thần cười khẽ, nhìn bụng của y “Lẽ nào đệ thực sự không hề động tâm sao ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm mặc, một tiếng thở dài như có như không xẹt qua.

Bắc Đường Diệu Thần kéo tay y, nói “Nguyệt, vì sao không tin đệ ấy một lần ? Đệ cứ mãi không thoát ra như vậy, kỳ thực không phải do đệ ấy, mà là do chính đệ”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi chấn động.

Bắc Đường Diệu Thần than thở “Chúng ta là tỉ đệ song sinh, có chuyện gì gạt nhau được. Đại ca kế thừa Bắc Đường Vương, nhị ca kế thừa Đoan Thân Vương, ‘Nhật Huy Song Diệu’ danh mãn kinh thành. Chúng ta từ nhỏ đến lớn, gặp phải không ít người sợ chúng ta, muốn nịnh nọt chúng ta, nhưng có ai đối với chúng ta thật tình ? Đệ nhìn thì cùng đại ca lạnh lùng như nhau, nhưng đạo lý đối nhân xử thế lại không giống nhau, tỉ biết tự đáy lòng đệ kỳ thực rất trông ngóng một người có thể đối với đệ thật tốt, luôn ở bên cạnh đệ.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi nhíu mày, hạ mi mắt. Bắc Đường Diệu Thần tiếp tục nói “Tỉ và đệ tuy rằng là song sinh, nhưng luôn phải xa nhau. Đệ khi còn bé thân thể đã không tốt, nằm trên giường thì kéo tay mãi không chịu xuống, không được thì oa oa khóc lớn, thế nhưng tuổi càng lớn, lại càng trở thành tính độc lập, tính tình cũng ngày càng lãnh đạm. Người khác đều nói đệ tính tình giống phụ vương, tỉ lại nghĩ ngươi giống phụ thân.”

Nàng nói đến đây, bỗng nhiên trọng tâm câu chuyện lại chuyển, nói “Đệ có biết tại sao phụ thân và phụ vương lúc đầu lại làm một việc hoàng đường, đáp ứng để đệ gả cho Hạo Diệp không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thần sắc khẽ động. Bắc Đường Diệu Thần nhịn không được mím môi cười nói

“Bởi vì Đông Phương Hạo Diệp chạy đến nơi phụ thân ẩn cư, ở bên ngoài lập một cái trướng, nói muốn thỉnh phụ thân đồng ý hôn sự của hai người, nếu không được đệ ấy sẽ ở lại đó không chịu đi.”

“Cái gì ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt động dung.

“Đây là phụ thân chính miệng nói cho tỉ biết. Nghe nói Hạo Diệp lúc đó hoàn toàn dùng chiêu ‘lấy lòng cha mẹ vợ’, mỗi ngày đều thò mặt đến, khiến cho mặt của phụ vương cũng tái đi.”

“Cuối cùng phụ thân chịu không nổi ‘hiếu kính’ của đệ ấy như vậy, tuyệt bút vung lên, gửi đại ca phong thư, cứ như vậy, ha ha ha……………..Cứ như vậy gả đệ đi. Ha ha ha………..” Nói đến đây, Bắc Đường Diệu Thần rốt cục nhịn không được cười to.

Bắc Đường Diệu Nguyệt khóe miệng co quắp, không biết nên cười hay nên khóc. Thì ra oán hai năm, giận hai năm, người khởi xướng ra lại ở ngay bên.

Bắc Đường Diệu Thần cười đến khóe mắt chảy ra nước mắt, móc khăn tay ra lau sạch, lại nói “Phụ vương nói các ngươi một lạnh một nóng, bên động bên tĩnh, chính là tuyệt phối, quả nhiên là rất đúng ”

“ Vậy…………phụ thân nói gì ?”

Bắc Đường Diệu Thần trầm tư trong chốc lát, nói “Cha nói ‘Diệu Nguyệt tính tình lãnh đạm, lãnh tĩnh, nếu không ai đến kéo nó ra, cả đời này cứ qua như vậy.’ Ờ…………Đại khái là như vậy.”

“Tỉ nghĩ ý của phụ thân thì đệ là loại người bị động, muốn đệ chủ động thượng người khác sợ rất khó, chỉ có Hạo Diệp là người một lòng một dạ nhào vào đệ, đại khái là có khả năng chậm rãi đánh động đệ.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng thở dài.

Đông Phương Hạo Diệp chính là độc xà mà đệ không thể tránh được, đệ ấy không chỉ đánh lại gậy đánh rắn, còn có thể chăm chú quấn quít lấy đệ, kề cận đệ, cắn đệ không tha, rót nọc độc vào đệ, khiến cho đệ chìm trong nọc độc của đệ ấy, dĩ nhiên là không có giải dược, nhất định là phải dây dưa cùng cả đời không thể buông tay………

Đông Phương Hạo Diệp ở ngoài cửa chờ, qua một hồi lâu, Bắc Đường Diệu Thần mới từ nội thất đi ra, Đông Phương Hạo Diệp lập tức đứng lên.

“Tỉ tỉ !”

“ Hạo Diệp, tỉ đi trước, chăm sóc tốt Diệu Nguyệt, lớn tuổi cả rồi, chớ chọc đệ ấy tức giận.”

“Ha ha, đã biết. Đánh là tình là yêu, Diệu Nguyệt giận đệ, mới thấy lòng hắn có đệ” Đông Phương Hạo Diệp ân cần khoác thêm áo bạch cừu cho Bắc Đường Diệu Thần. Tin rằng sau khi gặp tỉ tỉ rồi, tâm tình Diệu Nguyệt chắc chắn khá hơn nhiều.

“Đệ biết là tốt rồi.” Bắc Đường Diệu Thần nhẹ nhàng cười, nhìn Đông Phương Hạo Diệp dặn dò “Đệ đừng có khi dễ Diệu Nguyệt nhà chúng ta, nếu không tỉ tỉ chắc chắn không tha cho đệ.”

“Vâng, tỉ tỉ yên tâm. Đệ chỉ là không muốn Diệu Nguyệt không vui thôi.”

Bắc Đường Diệu Thần nhìn hắn một chút, cười cười, nói “Lòng của Diệu Nguyệt đối với đệ, đệ đã hiểu chưa ?”

Đông Phương Hạo Diệp nhìn nàng, bỗng nhiên nhếch miệng, cười cười gật đầu.

Bắc Đường Diệu Thần rốt cục yên tâm, rời khỏi Vương phủ.

Diệu Nguyệt chính là một đóa Thiên Sơn tuyết liên cao ngạo, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta hái xuống, thật đúng là không nghĩ tới được.

Ai ngờ được chỉ một lần ngẫu nhiên gặp nhau dưới đại thụ ở hậu hoa viên, có thể khiến Đông Phương Hạo Diệp đối với Diệu Nguyệt kiên trì nhiều năm như vậy.

Có điều……..Bắc Đường Diệu Thần cười nghĩ, hay đây chính là như phụ thân nói, mệnh cũng có lúc, duyên phận trời định.

Bắc Đường Diệu Nguyệt lần này động thai khí, lại bị tiểu Vương gia ép nghỉ ngơi, không hề cậy mạnh lao lực, ở trên giường tĩnh dưỡng liền mấy ngày.

Tới hôm nay là Tết Âm lịch, đã khá hơn rất nhiều.

Sáng sớm trừ tịch, Trúc Nhược và Hồng Cúc, hai nha hoàn lôi tiểu Vương gia từ trong ổ chăn ra, kéo hắn tới dũng nước chè xanh được đun đặc biệt cho lễ mừng năm mới, rồi nhét hắn vào phòng tắm, dùng một cái khối sừng đặc biệt hung hăng kỳ cọ hắn từ trên xuống, sau khi đi ra, thay cho hắn lễ phục đại lễ.

Lễ phục của Minh quốc không giống với của Văn quốc, Đông Phương Hạo Diệp trước đây cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt ở Minh quốc thành thân cũng chưa thấy qua. Khác với phục sức Văn quốc duy mỹ rộng thùng thình, kích thước ống tay áo của bọn họ cùng lưng áo rất nhỏ, bó sát người, rất nặng tử sắc, giày cũng bó sát. Cao quý có thừa, lại đơn giản gọn gàng, tuy rằng thiếu vài phần phong thái phong lưu phiêu dật, nhưng hơn cái là có tư thế oai hùng hiên ngang của nam nhi phương Bắc.

Đông Phương Hạo Diệp hơi giật mình nhìn các nàng đang loay hoay.

Lễ phục tinh mỹ lại rất vừa người, nói vậy đều không phải là thứ được chế tạo gấp gáp.

Đây là………..

Trở lại phòng ngủ, Bắc Đường Diệu Nguyệt đã hoàn tất việc rửa mặt chải đầu thay y phục, Đông Phương Hạo Diệp không khỏi trừng lớn mắt theo dõi y.

Hắn chính là lần đầu tiên thấy một thân phục trang của Bắc Đường Diệu Nguyệt như vậy, lần trước ở trong hôn lễ của bọn họ, Đông Phương Hạo Diệp chính là mặc phục sức của Minh quốc, Bắc Đường Diệu Nguyệt mặc lại chính là lễ phục của Văn quốc.

Dưới ánh mặt trời trong lúc chạng vạng, lông mi hắc sắc thật dài của Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng động, ở phía dưới hai mắt hình thành một bóng mờ nhàn nhạt, mỹ lệ như đôi cánh trong suốt của hồ điệp, đôi môi hồng hơi mỏng khẽ mân, hình thành nên một đường nét hoàn mỹ, vài sợi tóc đen nhánh từ trên ngọc quan rơi ra, theo động tác của y mà nhẹ nhàng lay động.

Quần áo Minh quốc đen thuần bó sát người bên trong trường bào khiến vóc người cao ngất của y hiện ra, cũng lộ ra cả tiểu phúc rất rõ ràng.

Đông Phương Hạo Diệp liền thấy si mê, Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi “Đã chuẩn bị tốt hết chưa ?”

“A ? Ừ” Đông Phương Hạo Diệp ngây ra một lúc, sau đó có chút do dự nói “Cái kia…lễ tế là cũng muốn ta đi sao ?”

Nói đoạn liền kéo kéo y phục, có chút khẩn trương.

“Phải” Đông Phương Hạo Diệp nghe vậy, hì hì cười hai tiếng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc hắn một cái, nói “Tế lễ thì thành thật một chút, tổ tiên Bắc Đường gia ta thì cũng là tổ tiên của ngươi !”

“ Vâng, đã biết.” Đông Phương Hạo Diệp vội vã gật đầu, theo y đi đến từ đường của Bắc Đường Vương phủ.

Lăng tổng quản mang theo tôi tớ đến, đều cung kính quỳ gối ở dưới bậc thang ngoài từ đường.

Đông Phương Hạo Diệp trước đây hàng năm tân niên tế tổ đều là ở tế đàn trong Hoàng cung, đi theo Phụ hoàng, Hoàng huynh cùng mẫu hậu ở phía sau nghe đại nội thái giám giơ một quyển trục thật dài, ở nơi nào đó xướng lên một đống tế văn lúc nghe được lúc lại không nghe. Có mấy lần nhịn không được ghé vào mặt đá cẩm thạch trên mặt đất gần tế đàn ngủ, nước bọt đều chảy xuống cả mặt đất, Phụ hoàng mặt đen vài lần, sau sai người đặc biệt làm cho hắn một cái nhuyễn tháp bằng bông mềm, mặc hắn ngủ. Đương nhiên, lúc hắn đã lớn thì không được đãi ngộ như thế, mỗi lần không thể làm gì khác hơn là bấu chặt vào chân để áp chế tinh thần để chống chịu. Bất quá hoàn hảo, Minh quốc khi lập quốc không có những lễ nghi phiền phức giống Văn quốc, nghi thức tế lễ cũng đơn giản hơn.

Đông Phương Hạo Diệp để tùy Bắc Đường Diệu Nguyệt thắp hương cho tổ tiên, vái lạy vài cái, sau đó nghe đại tổng quản xướng niệm vài câu liền kết thúc.

Tuy rằng thời gian không dài, nhưng cũng mất nửa canh giờ, chân có chút tê dại. Lúc đứng dậy, thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng vững vàng, thắt lưng không suy suyển, lúc này mới thấy yên lòng.

Tiệc buổi tối, Bắc Đường Vương phủ tự nhiên không cần phải nói, đại tổng quản từ hơn một tháng trước đã nghĩ rồi. Có điều Bắc Đường Diệu Nguyệt gần đây nôn ọe nghiêm trọng, tuy rằng là người hiếm thấy đến hơn bốn tháng mới bắt đầu nôn ọe, nhưng phản ứng lại cực đại.

Đông Phương Hạo Diệp nhìn trên bàn bày đầy các món ăn đủ loại, Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn cũng không nhìn, ôm ngực tựa hồ có chút khó chịu, liền vội vã sai người đem xuống, chỉ chừa lại mấy thứ y thích ăn, có thể ăn được mấy miếng.

Lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ.

Nếu là ở trong Tĩnh Vương phủ của Đông Phương Hạo Diệp, lúc này nhất định không thể thiếu việc thỉnh gánh hát về xướng khúc càng thêm náo nhiệt, nhưng Bắc Đường Vương phủ rất ít khi an bài những thứ này, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không hứng thú.

Nôn nóng nhìn hạ nhân ra ngoài thả pháo hoa, tuy rằng không đẹp như của Đông Phương Hạo Diệp năm ngoái cố ý sai người đến Nam Hải đặt làm, nhưng cũng đẹp, vui sướиɠ, Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn đám đốt pháo cũng không khỏi nở nụ cười.

“Diệu Nguyệt, ngươi xem, thật nhiều, thật đẹp.” Đông Phương Hạo Diệp kéo Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng trên bậc thang, bình luận về màu sắc và hoa văn của pháo hoa.

“Ngươi cũng đi đốt pháo hoa đi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Lăng tổng quản bọn họ chuẩn bị rất nhiều, năm ngoái ngươi không phải một mình thả hơn mười một cái ? Đi cùng bọn họ đi.”

“Quên đi, năm nay không đi, ta ở đây cùng ngươi.” Đông Phương Hạo Diệp tuy nói như vậy nhưng rõ ràng cái mông có chút nhịn không được nhấp nhổm.

“Ta cũng không phải tiểu hài tử, ta ở đây với ngươi.” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhàn nhạt cười đẩy hắn.

“ Người muốn đi thì đi đi.”

Đông Phương Hạo Diệp đứng bất động, kéo tay y nói “Ta cũng không phải tiểu hài tử, sang năm ta cũng là phụ thân rồi, đến lúc đó ôm nhi tử cùng đi, hiện tại ta ở đây cùng ngươi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hiếm khi nhìn hắn cương quyết như thế, không hề nói gì nữa.

Từng đóa, từng đóa pháo hoa lớn hạ xuống, Bắc Đường Diệu Nguyệt luôn trầm tĩnh ưu nhã cũng không dấu được một sắc mặt vui mừng, cả người thoạt nhìn dung quang tỏa sáng, sắc mặt tươi sáng, con ngươi đen láy dưới ánh trăng cũng thật đẹp.

Đông Phương Hạo Diệp nắm chặt tay y, cúi đầu nói “Diệu Nguyệt, ta đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi, ngươi có muốn xem không.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười “Ngươi đã chuẩn bị lâu như vậy, thế nào lại có thể cô phụ tâm ý của ngươi.”

Đông Phương Hạo Diệp mỉm cười, lôi kéo y hướng hậu viên đi đến.

“Còn nói không phải tiểu hài tử.” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn nắm tay mình lay lay, nhịn xuống cười nhạo.

Đông Phương Hạo Diệp một đường thẳng tiến, lôi kéo y đến bên cạnh ao. Trên mặt ao là một tầng băng rất dày, ánh sáng phản chiếu lên người, lẳng lặng chiếu rọi ánh sáng của mặt trăng trên bầu trời, hòa giữa không trung giống như ánh sáng của hỏa ngọc.

Hai người đi vào đình thủy tạ giữa ao, ở bốn góc đặt bốn chậu than nhỏ phả đầy hơi ấm, bốn phía thả mành xuống, giống như một không gian nho nhỏ tách biệt với bên ngoài, ồn ào bên ngoài ngay lập tức được thay thế bởi bầu không khí ấm áp bên trong.

“ Lễ vật đâu ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy trên bàn vài món ăn tân niên cùng một bình thanh tửu ấm áp.

“Đừng gấp, ngươi ngồi xuống trước đã” Đông Phương Hạo Diệp kéo y xuống ghế, một bên phất tay ra hiệu cho Tiểu Đông đang chờ ở dưới.

“Có thứ gì hay, mà lại thần bí như thế.”

Đông Phương Hạo Diệp không đáp, cầm lấy bầu rượu rót cho y một chén thanh tửu. Rượu nhẹ có tác dụng dưỡng thân, thuần mà không gắt, sẽ không tổn hại cơ thể.

“Diệu Nguyệt, vẫn còn giận ta ?”

Gần, mấy ngày nay có tranh chấp nho nhỏ.

Xa, từ lúc tương phùng đến nay thì còn nhiều.

Bắc Đường Diệu Nguyệt xoay xoay chén rượu, không đáp. Đông Phương Hạo Diệp rót một chén rượu, giơ lên.

“Diệu Nguyệt, cạn một chén, ta thỉnh tội với ngươi. Từ nay về sau không dám nói là ta sẽ lại không chọc ngươi tức giận, nhưng chuyện ngươi không muốn ta làm, ta sẽ tuyệt đối không làm !”

Nói xong, ngửa đầu, chén liền cạn sạch. Sau đó giương mắt chờ mong nhìn người đối diện, tâm trạng thấp thỏm bất an. Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, yên lặng không nói.

“ Diệu Nguyệt…………..” kêu thêm một lần, Đông Phương Hạo Diệp cũng không biết rõ mình cầu mong bao nhiêu.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa ánh mắt lên, lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, rốt cục nâng chén, chậm rãi đem rượu uống cạn. Đông Phương Hạo Diệp vui mừng đến độ không biết nói gì cho phải.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười cười, dừng lại trên hắn nói “Hạo Diệp, tối nay đã nói, ngươi đừng có quên.”

Đông Phương Hạo Diệp nghiêm mặt nói “Đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói gì, nhướng mi, nói “Lễ vật đâu ?”

“ Khụ khụ.” Tiểu Vương gia khẽ hắng giọng, ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ tay.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Đông dẫn theo hai hạ nhân, hai người cẩn thận bước tới khiêng theo một khay gỗ đen tới trước mặt, cẩn thận đặt xuống.

“Đây là cái gì ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt đi qua, nhìn xuống thứ đã được phủ một chiếc khăn đỏ.

“Ngươi đoán xem.” Bắc Đường Diệu Nguyệt phiêu mắt đến liếc hắn.

Đông Phương Hạo Diệp nhìn y cười thần bí, chạy qua, mạnh tay kéo tấm khăn hồng xuống, lộ ra lễ vật được chuẩn bị tỉ mỉ bên trong.

“ Xem đây !”

Một pho tượng khả ái đến cực điểm khắc bằng băng xuất hiện trước mắt.

Hai tiểu oa nhi béo lùn chắc nịch chăm chú ôm nhau, không tách rời, con mắt cười đến nỗi hai mắt chỉ còn là một đường tuyến, dáng điệu ngây thơ khả ái, thần sắc vui vẻ.

“Đây là……………..” Bắc Đường Diệu Nguyệt ngạc nhiên.

“Thế nào ? Tay nghề của ta không tệ chứ ?” Tiểu Vương gia như hiến dâng vật quý, ngồi xổm đưa tay sang hai bên trái phải pho tượng, ngẩng đầu lên đắc ý nói.

“Đây là ngươi khắc ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt thực sự vô cùng kinh ngạc, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.

“Đương nhiên, như vậy mới có thành ý. Hơn nữa ngươi xem, tượng không giống hai chúng ta sao ?” Tiểu Vương gia nghiêng đầu qua, tỉ mỉ chỉ cho y xem.

“Hì hì, Diệu Nguyệt, ngươi nhìn tượng này không giống ta, tượng này không giống ngươi sao ? Ta nghĩ đến dáng vẻ của ngươi để khắc.” Đông Phương Hạo Diệp đắc ý dào dạt, rõ ràng là mong được tán dương.

Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, không nói gì.

Y nhìn không ra hai búp bê này cái nào sở hữu dáng vẻ của y, bất quá lại ngạc nhiên khi nhìn một trên má nó có hai lúm đồng tiền, cười đến hai mắt híp lại, thật là mười phần giống như Đông Phương Hạo Diệp.

Đông Phương Hạo Diệp sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia, hì hì cười nói “Mong rằng chúng ta sau này cũng có bảo bối khả ái như vậy”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng cũng rất thích, có điều nghe hắn nói, nhịn không được trừng mắt lên, nói “Ngươi muốn ta sinh cho ngươi hai đứa sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp say sưa nói “Sinh hai đứa cũng tốt, hay nhất là một đứa giống ngươi, một đứa giống ta.”

“Nói cho cùng là ta sinh đôi đi.” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhếch nhếch khóe môi.

Đông Phương Hạo Diệp ngồi xổm trên mặt đất, vừa lúc quay đầu lại nhìn tiểu phúc của Bắc Đường Diệu Nguyệt, đột nhiên thầm nghĩ “Diệu Nguyệt, bụng của ngươi lớn như vậy, nói không chừng thực sự là song sinh”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hừ một tiếng, bỗng nhiên nói “Khó trách ngươi mỗi ngày trở về tay chân đều đông lạnh như vậy, thì ra là đi làm băng tượng”

Nói rồi liền kéo hắn lại, mở tay hắn ra, nói “Hoàn hảo không nứt da”

Đông Phương Hạo Diệp thân thủ ôm trụ tay y, lấy lòng nói “Diệu Nguyệt, ngươi thích không”

Bắc Đường Diệu Nguyệt gật đầu. “Thích. Thật không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này.”

“Ngươi không biết ta rất đa tài sao ! Bản vương chính là kỳ tài ngút trời.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt phiêu mắt liếc hắn, không nhịn được cười nhạo nói “Thì ra kỳ tài của Tĩnh Vương gia là ở chỗ này ”

Đông Phương Hạo Diệp cười hì hì hai tiếng, hỏi “Có đứng lên một chút không ?”

Theo phong tục Minh quốc, băng đăng trong thời điểm bắn pháo hoa cùng lễ tế tân niên trọng yếu như nhau, ý là muốn cầu cho năm sau bình an.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn búp bê băng, nói “Bỏ đi. Nhìn khả ái như thế, tan ra là không được rồi.”

“Ha ha ha…..” Đông Phương Hạo Diệp lần thứ hai đắc ý ngửa đầu cười to, phất tay nói “Diệu Nguyệt, ngươi xem có phải ta rất thông minh, biết rằng ngươi sẽ luyến tiếc lễ vật ta tặng, sở dĩ cùng băng bình thường không có giống nhau. Đây là thiên niên huyền băng đem từ Bắc Cực tới, chỉ cần đặt ở nơi râm mát, trong vòng một trăm năm sẽ không tan được.” Đông Phương Hạo Diệp cái này trong lòng đắc ý

Ngẫm lại cũng biết, hắn như thế nào khổ cực hao hết tâm lực trong giá lạnh khắc ra lễ vật, thế nào lại có thể để Diệu Nguyệt nhìn một cái, sau mùa đông liền mất đi được ? Đương nhiên là phải giữ, thường lấy ra cùng Diệu Nguyệt ôn lại hồi ức một chút. Hơn nữa hắn khắc búp bê băng này cho Diệu Nguyệt khả ái cỡ nào, thế nào lại nhẫn tâm để nó tan mất. Hắn cũng không nghĩ để nỗ lực của mình như nước chảy trôi mất.

“Ngươi đúng là có ý đồ xấu xa.” Bắc Đường Diệu Nguyệt buồn cười, nhìn hắn mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển như sương chiều Yên Hà tràn đầy không gian, đúng là đông sắc ngân sương lạnh thành ấm, tan chảy thành nước mùa xuân.

Tiểu Vương gia nhất thời nóng lên, mắt thẳng tắp nhìn một lát, nhịn không được mân môi đi tới. Môi Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lạnh, mềm mại, nhàn nhạt hương rượu, lại có chút ướŧ áŧ.

Tiểu Vương gia dọc theo hình dáng đôi môi của y, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hàm trụ đôi bờ môi của y.

Ý liền tõ ràng, ban đầu chỉ là thử cùng xung động vươn đầu lưỡi tới, phảng phất đột nhiên có ý thức, bắt đầu không kiêng nể gì cả nghĩ tiến thêm một bước tìm kiếm càng sâu sự ngọt ngào bên trong.

Đông Phương Hạo Diệp cố sức hấp trụ đôi môi mềm mại của Bắc Đường Diệu Nguyệt, đầu lưỡi cuồn cuộn vói vào trong vòm miệng y tàn sát.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhiệt tình đáp lại, du͙© vọиɠ bốc lên đầu lưỡi của hắn cực hạn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Ngay lúc nụ hôn lửa nóng triền miên kết thúc, hai người khí tức đều trở nên dồn dập, trên người đều cảm giác nóng đến dọa người.

“Thế nào lại không tiếp tục……..” Mâu thần nửa mở lộ ra quyến rũ nhè nhẹ cùng tiếu ý nhàn nhạt.

“Không được……….Không thể tiếp tục……….” Đông Phương Hạo Diệp thở hổn hển, cật lực nói.

Hắn không chăm chú ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt, Bắc Đường Diệu Nguyệt chăm chú ôm hắn, nói chung bọn họ tương hỗ gần kề, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng khí tức của nhau.

Bắc Đường Diệu Nguyệt hướng trên người hắn nhích lại gần, nhẹ giọng nói “Ta mệt rồi………Chúng ta quay về phòng đi…….”

Đông !

Thùng thùng!

Tim Đông Phương Hạo Diệp đập thình thịch, mê mê hoặc hoặc nói “Được … được rồi …”

Mơ hồ không biết đã quay về phòng thế nào, hình như lại về với lần đầu tiên hắn ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt nhào vào phòng, tiểu Vương gia cả người phát nhiệt, thầm nghĩ đem mỹ nhân trước mắt đặt ở dưới thân hung hăng giữ lấy.

Khoan! Khoan! Khoan!

Bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút…………….

Tiểu Vương gia lòng mơ hồ nhớ kĩ, tay chân không nghe theo sai khiến, hơi tỉnh táo lại một chút, mới phát hiện ra chính mình từ bao giờ đã đem Bắc Đường Diệu Nguyệt đặt ở trên giường, quấn làm một đoàn.

Hắn đột nhiên cả kinh, cuống quýt rời thân thể ra nhìn lại, hoàn hảo không có áp lên trên người Bắc Đường Diệu Nguyệt, tránh khỏi bụng y, chỉ đè lên nửa người trên của y.

“Diệu Nguyệt…………” Đông Phương Hạo Diệp nuốt nuốt nước bọt, âm trầm gọi.

Bắc Đường Diệu Nguyệt mở ra đôi mắt đen láy, bên trong chính là du͙© vọиɠ dày đặc không thua đối phương.

Tiểu Vương gia khẩn trương hỏi “Cái này……cái kia……….chúng ta…….”

Có thể làm sao ?

“Ngươi không muốn ?”

Đông Phương Hạo Diệp vô ý thức gật đầu, lại vội vã lắc đầu, sau đó chần chờ một chút, sau đó lại bắt đầu lung lay.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, kéo hắn qua, dán bên tai hắn nỉ non “Ngày hôm nay là tân niên………”

“Phải”

“Ta rất thích lễ vật của ngươi………”

“ Phải”

“Cho nên muốn đáp lễ cho ngươi một phần…….”

“…………………sao ?”

“Ngươi có muốn nhận không ?”

Muốn! Muốn! Không muốn chính là ngu ngốc!

Tiểu Vương gia hạ thân nóng rực đặt sâu trong chân Diệu Nguyệt, hắn hạ đưa tay thăm dò bên trong.

‘Ông——–‘ một tiếng, trong đầu ý niệm đều chặt đứt.

“ Diệu Nguyệt, nếu như ngươi muốn……ta, ta có thể nằm dưới………” Đông Phương Hạo Diệp cật lực thở phì phò, gián đoạn nói.

“Ta thế này có thể nằm trên ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ vào bụng mình, con ngươi nặng nề nhìn lên. Y chậm rãi nằm ngửa trên giường, mở thân thể ra, mỉm cười, nói “Cũng là ngươi đến đây đi, ta cũng chỉ phải dùng chút lực.”

Con ngươi Bắc Đường Diệu Nguyệt đẫm hơi nước dịu dàng, trường mi hướng phía trước hơi động, lông mi run lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng câu dẫn, ở trên người mùi hương nhẹ nhàng.

Vạt áo từ trong mê loạn cởi ra, lộ làn da cổ non mềm màu mật ong, xương quai xanh tinh xảo duyên dáng ở trong vạt áo như ẩn như hiện, hơn nữa y khó có được thần sắc quyến rũ, tư thái mới gọi…

‘Ba’ một tiếng, Đông Phương Hạo Diệp không nói hai lời, như mãnh hổ phác tới ăn thịt tiểu dương………

“Hô ———- a…..Diệu Nguyệt…..Diệu Nguyệt….a…..Diệu Nguyệt….Diệu Nguyệt………”

Trời ạ ! Quả thực là khiêu chiến cực hạn………….

Hạ thân của Đông Phương Hạo Diệp kiên quyết đặt ở mật huyệt đỏ tươi mị hoặc, nhưng lại chậm chạp không dám tiến nhập.

Mật lộ đến đỉnh tiết ra ngưng tụ thành bọt nước, tích lại bên trong.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đối với tình cảnh này có chút phản cảm, thế nhưng nhớ ra đối hình thể y lúc này thì đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Y hơi nhíu mày, tay dọc theo bên hông nhấc lên đặt trên bụng, nhẹ nhàng giữ lấy, ngón tay nắm lại.

“Đừng lo……….tiến vào…………”

Đông Phương Hạo Diệp làm nào lại có thể nhẫn được mê hoặc như vậy ?

Nắm chặt lấy tay y, thân thể dựa theo ý thức hành động.

“A………”

Phần đỉnh vừa vào một chút, Bắc Đường Diệu Nguyệt yếu ớt rêи ɾỉ một tiếng, hai chân càng dang ra rộng hơn.

Đông Phương Hạo Diệp rốt cục khắc chế không được, ‘phốc’ một cái toàn bộ liền đi vào.

“ A ———“

Bắc Đường Diệu Nguyệt kêu nhẹ một tiếng, mi dài tinh tế khẽ động.

Đông Phương Hạo Diệp miễn cưỡng dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại khởi động thân thể xuống phía dưới kiểm tra, mật huyệt lọt vào trong tầm mắt càng khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.

Không được! Ta không được ———–

Trong đầu có một âm thanh hô to, sau đó lại vì sự vui sướиɠ tiêu hồn thực cốt mà tiêu biến mất.

Diệu Nguyệt! Diệu Nguyệt của hắn! Ái phi của hắn…………….

Đông Phương Hạo Diệp nghĩ không được nữa, trở nên điên cuồng.

“Chậm……chậm một chút………..”

“ Diệu Nguyệt……..Ta…..ta rất thích ngươi……..Ta yêu ngươi……….”

“A………A………..”

“Diệu Nguyệt……Ngươi yêu ta……yêu ta không……”

“……….”

“ Hô……Diệu Nguyệt ngươi nói đi……..”

“ A ——– hỗn đản! Chậm một chút…….”

“ ……Mặc kệ…….Diệu Nguyệt ngươi nói………nói yêu ta ……………”

“ Ngươi….ngươi cái người này……..”

“ Ta mặc kệ !”

Đông Phương Hạo Diệp xoa nắn ngọc hành xinh đẹp giống chủ nhân của nó, nhếch lên tư thái đẹp đến kinh người.

Ngón tay hơi hơi xoa nắn phần đỉnh ướŧ áŧ, động tác dừng lại uy hϊếp:

“ Ngươi nói mau……..Nếu không đêm nay ta không buông tha ngươi!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt giương môi, thở dốc thật sâu, lông mi thật dài che đi phân nửa, mâu thần gợi sóng nước nhộn nhạo, xuân ý khôn kể, siết chặt lấy tấm áo ngủ bằng gấm, cáu giận liếc mắt trừng hắn, nhưng lại khiến cho hạ thân Đông Phương Hạo Diệp càng thêm mãnh liệt.

“A…………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm giác trong cơ thể có chút biến hóa, khó nhịn nhích người.

“ Diệu Nguyêt, nói ! Van cầu ngươi……….”

Đông Phương Hạo Diệp đưa ngón trỏ nhẹ nhàng quét qua linh khẩu, hạ thân tùy tiện trừu sáp hai bên, tại nơi mẫn cảm nhất ấy, lại nhất quyết không dùng lực.

“ Ta…….ta…….Ngươi tên hỗn đản này!’

“ Hic………làm gì mà lại mắng ta …………..”

Thực sự là thương tâm, kỳ thực hắn nhẫn cũng rất khổ.

Đông Phương Hạo Diệp cắn răng, nghẹn khí, đấu tranh chống lại du͙© vọиɠ đang tan vỡ, chủ yếu là muốn Bắc Đường Diệu Nguyệt nói ra một câu duy nhất.

“Diệu Nguyệt, nói tiếng yêu ta thật khó như vậy sao ? Ta không phải mỗi ngày nói cho ngươi nghe…..”

Hắn bên động bên cúi xuống, nhẹ nhàng mà hôn khuôn mặt bị mồ hôi làm ướt đẫm của Bắc Đường Diệu Nguyệt, mê hoặc nói.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cố sức hấp khí, rêи ɾỉ nói “Nhanh…..nhanh buông ra………”

“ Nói …..nói một câu……. ……nói một câu thôi có được không ? Sau đó sẽ không bức ngươi nữa……..”

Đông Phương Hạo Diệp lại khẽ day phần đỉnh của y, ngọc hành trong tay lại trướng to thêm một vòng, mật dịch chảy ra ướt sũng đầy tay.

“A —— a…………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đã bị hạ thân và du͙© vọиɠ ở bên trong người bức tới bờ vực tan vỡ rồi, nắm chặt chăn, rốt cục rêи ɾỉ “Ta…..ta thích ngươi…..Hạo Diệp, ta…ta yêu ngươi ! Nhanh cho ta…”

Đông Phương Hạo Diệp thình lình buông tay, song song cố sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ đẩy lên, Bắc Đường Diệu Nguyệt kêu một tiếng, rốt cục phun ra, thân thể một trận run rẩy, mang theo một chút kinh rồi cả thân mình xụi lơ.

Đông Phương Hạo Diệp cũng song song phóng xuất ra, gọi lớn tên của y, ôm y cùng nhau ngã xuống giường.

“ A…….”

Ấm áp truyền ra trong chăn, chỉ có hô hấp của bọn họ cùng nhiệt độ cơ thể khi ôm nhau.

Bắc Đường Diệu Nguyệt tình vị tiêu đi, trên người lại một trận run rẩy.

Đông Phương Hạo Diệp vén mái tóc đen của hắn lên, ở trên cổ hắn chiếm đoạt từng phân từng tấc, mỗi một chỗ trên cơ thể không ngừng hôn nhẹ.

“ Diệu Nguyệt, ta thật là vui ! Thật là rất vui! Vui đến nỗi muốn chết ………….”

Đông Phương Hạo Diệp dán trên lưng y, lời nỉ non lộn xộn thoát ra “Hiện giờ nếu muốn ta đi chết ta cũng cam tâm tình nguyện……..Diệu Nguyệt, ta yêu ngươi! Thực sự yêu ngươi ! Nghe ngươi nói yêu ta, ta..ta..ta thực vui đến nỗi không biết nói thế nào cho phải……..”

“…….Hỗn đản……..Cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước này……..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hữu khí vô lực nói.

“Hì, xin lỗi.” Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, từ ngăn tủ ở đầu giường lấy ra một cái khăn tay, quay về trong chăn giúp y tẩy trừ sạch sẽ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn mệt mỏi không nhúc nhích, Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng thân thủ xoa bóp thắt lưng đau nhức cho y, sau đó, một bên xoa một bên liền ngáp dài.

Ngoài phòng, tiếng pháo nổ vẫn mơ hồ truyền đến, chữ ‘Phúc’ đỏ thẫm được dán đầy các phòng, cũng chỉ là mùi hương trầm đốt còn vương lại, tân niên vui mừng tràn ngập khắp bốn phía.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đã ngủ, Đông Phương Hạo Diệp ngáp một cái thật to, rốt cục nhịn không được nằm xuống.

Thỏa mãn ôm lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt đang ngủ say, chỉnh lại gối đầu, nhất thời không cần biết năm nay ra sao, chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có một cái tân niên nào hạnh phúc và thỏa mãn như vậy.