Sau Khi Được Cường Xà Nuôi Dưỡng

Chương 37

Không có bất kỳ phản ứng nào cả, hồ nước trống không, như thể tiếng “a” ngắn ngủi mà cô nghe thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Sự tủi thân hiện lên trong đầu cô trong giây lát, cô ngồi bên hồ nước và bắt đầu khóc vì tủi thân.

Cô thậm chí không biết mình tủi thân vì điều gì, có thể là do cô phát hiện ra rằng tiếng “a” đó là ảo giác thính giác, hoặc có thể đó là một cái gì đó khác.

Cô chỉ biết mình cần phải giải tỏa cảm xúc này.

Khi cô đang khóc, đầu rắn to lớn từ từ trồi lên khỏi mặt nước, lưỡi rắn liếʍ má cô, liếʍ những giọt nước mắt đang chực trào ra của cô.

Cô sững sờ một lúc, mới nhớ ra dường như động vật cũng cần phải ăn mặn, có phải rắn lớn đang nuốt muối qua nước mắt của cô.

Chỉ dừng lại một lúc sau, Sơ Niệm lại tiếp tục khóc.

Nó có thể ăn những thứ nó muốn, cô được rắn lớn nuôi làm lương thực dự trữ bao lâu nay, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn thịt, rắn lớn nhận lợi ích của nó sớm một chút, thì cũng có sao đâu.

Thấy cô không ngừng khóc, con rắn lớn có vẻ hoảng sợ, nó lại cuộn tròn cô lại, và từ từ liếʍ nước mắt của cô, lưỡi rắn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “si si” nhẹ.

Sơ Niệm không ngừng khóc cho đến khi không còn sức lực, thậm chí còn khóc đến khi thϊếp đi. Chỉ mơ mơ hồ hồ thấy mình được rắn lớn mang về hang lớn, nhét vào tấm chăn da thú.

Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, khi Sở Niệm tỉnh dậy lần nữa thì bên ngoài trời đang mưa.

Cô đã bị mắc kẹt ở đây đã một tháng, và có lẽ tất cả mọi người ở thế giới bên ngoài đã ngầm chấp nhận rằng cô đã chết, cô thậm chí có thể đoán được tiêu đề tin tức, “Cái chết thảm của một nữ sinh viên đại học trong chuyến du lịch rừng nguyên thủy vào kỳ nghỉ”.

Nếu cô không gặp được rắn lớn, cô ở trong khu rừng nguy hiểm và huyền diệu này, cũng không biết kết quả nào sẽ xảy ra với cô.

Chắc hẳn khóc đã trút được hết nỗi tủi thân sâu trong lòng rồi, Sơ Niệm thấy rằng mình đã chấp nhận sự thật đau buồn này.

Thay vào đó, cô bắt đầu nghĩ về một thứ khác.

Một cơn mưa mùa thu lạnh, cơn mưa này khiến nhiệt độ giảm đi rất nhiều, bây giờ cô đang co ro trong lớp da thú ấm áp không muốn di chuyển, cô đang thực sự nghĩ xem mình nên sống sót như thế nào khi trời lạnh.

Cho dù rắn lớn từ trước đến nay không có biểu hiện muốn ăn thịt cô, nhưng rắn có tập tính ngủ đông, sau một thời gian dài rắn lớn ngủ đông thì làm sao cô có thể sống sót được.

Sơ Niệm buộc mình phải chui ra khỏi lớp chăn da thú, đem da thú đang phơi nắng ở cửa hang đưa vào.

Da thú không có tiếp xúc với nước mưa, chỉ vì cơn mưa này nên cũng không quá khô, có chút cảm giác ẩm ẩm.

Lớp da thú lần này khiến cô rất ngạc nhiên, nó không thể sánh với kết cấu của lông thú, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nếu mặc nó để tránh lạnh.

Bây giờ cô ngủ sẽ được quấn trong da thú và chỉ cần thắt nút các chi của da thú lại, sau đó được tạo thành một hình trụ giống như một chiếc túi ngủ, ban đêm khi ngủ có thể chui vào bên trong.

Quần áo thì không thể mặc lên người bằng cách thắt nút được, nếu làm vậy, chỉ cần động chút là da thịt sẽ bị lộ hết ra ngoài, không thể giữ ấm, cùng lắm là làm áo choàng vai.

Cô cần tìm cách làm ra kim và chỉ, chẳng hạn như kim từ xương và gân động vật. Những nguyên liệu này chỉ có thể đợi rắn lớn lần sau mang con mồi về.

Đang suy nghĩ về việc may vá, Sơ Niệm đã nhìn thấy rắn lớn vừa đi săn về.

Hôm nay chắc là đến giờ nó ăn rồi, vì vậy con mồi này cũng cực kỳ lớn, điều này có nghĩa là con mồi này cũng có rất nhiều gân.

Rắn lớn mang con mồi sang động nhỏ bên cạnh, bây giờ nơi này dường như là một nơi có chức năng như một khu kết hợp cả nhà bếp và phòng ăn.