Sau Khi Được Cường Xà Nuôi Dưỡng

Chương 3

Dưới tình huống không tìm được người, chỉ cần men theo dấu vết đường đi lúc đến, có lẽ có thể thoát ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, càng đi về, sương mù càng mỏng.

Chuyện này cũng làm cô càng thêm tự tin, cảm thấy mình đã tìm đúng hướng rồi.

Nhưng dựa theo thời gian, lúc đến mất hơn một giờ đi đường, cô đã đi hơn ba tiếng rồi vẫn chưa thoát ra được, chuyện này quá không bình thường rồi.

Đi về phía trước, sương mù đã tan hết, hình dạng mặt đất lại không phải là bìa rừng bằng phẳng.

Thoạt nhìn—

Giống như đã vào sâu trong rừng.

Một thân một mình ở trong rừng rậm kỳ quái như này, cảm giác đói lại kéo tới lần nữa, sự mệt mỏi của cơ thể đã trở thành một cọng rơm cuối cùng đè lên tinh thần.

Sắc trời càng thêm đen.

Sơ Niệm lại lấy điện thoại và máy nhắn tin ra, lại tuyệt vọng cất đi.

Lượng pin của điện thoại còn lại không nhiều, cô cần phải giữ lại tìm nơi có sóng gọi cho cứu hộ. Trái lại cỏ sao trong tay trở thành ánh sáng cuối cùng.

Hai tay cô chạm vào lọ thủy tinh, dựa người dưới cây đại thụ.

Trước khi xuất phát hướng dẫn viên du lịch đã nói, chiều bọn họ sẽ quay lại thôn. Để tiết kiệm sức lực, bọn họ không mang theo nhiều đồ.

Để có chỗ để các công cụ nhỏ như xẻng vv…., ba lô của Sơ Niệm càng rộng rãi.

Bây giờ bên trong ngoài công cụ ra, chỉ còn lại nửa gói bánh mì, hai miếng lương khô, mấy cái thanh cay, xịt đuổi côn trùng, còn có một chái nước đã uống hết nước.

Còn lại là một quyển ghi chép, hai cái bút.

Sơ Niệm lại xịt lên người rất nhiều nước đuổi côn trùng. Trong rừng rất nhiều muỗi, chuột, kiến, còn đều có độc. Cũng không thể chưa chờ được cứu hộ đã bị mấy con khó mà đề phòng này cắn cho bị thương được.

Làm xong những chuyện này, cô nắm xẻng nhỏ trong tay làm công cụ phòng thân.

Cỏ sao to như lòng bàn tay, ở trong đêm khuya phát ra ánh sáng mờ mờ, vô cùng đẹp. Nhưng ánh sáng như này cũng vô cùng hấp dẫn những con côn trùng nhỏ.

Nghĩ một lát, Sơ Niệm vẫn cất nó vào trong ba lô.

Xung quanh đã đen kịt đến không nhìn thấy năm đầu ngón tay, sương mù dày đặc và tiếng sấm đùng đoàng đi đôi với nhau, e rằng sắp có mưa lớn rồi, cô không thể không tìm một chỗ trú mưa trước.

Lại đi thêm một lát, trước mắt xuất hiện một hốc cây.

Mắt Sơ Niệm sáng lên, sau khi quan sát xung quanh quyết định, đây có lẽ là một hốc cây hình thành tự nhiên, bên trong cũng không có dấu vết sinh vật khác từng sống, kích cỡ chỉ có thể chứa một người, tạm thời xem như là an toàn.

Vừa vào trong hốc cây, mưa lớn đã rào rào trút xuống.

Địa thế của hốc cây xem như là khá cao, giọt mưa bên ngoài lớn hơn mưa bão lớn nhất cô từng gặp, xem ra không thể tạnh trong một chốc được.

Mưa lớn như này, cô cũng chỉ có thể đợi tạnh mưa rồi đến một chỗ cao tìm tín hiệu, tiếp tục gửi tin nhắn cầu cứu.

Trong một ngày, không có gì ngoài lặn lội đường xa, rồi lại hoảng hốt lo sợ do lạc đường, bây giờ lại mưa lớn, dù là người trấn tĩnh đến đâu đi nữa cũng sẽ nản lòng không có tinh thần.

Sau khi Sơ Niệm vào trong hốc cây, mệt mỏi đến díp hết cả hai mắt lại, chỉ dựa vào sự kiên trì cuối cùng, giữ lại một tia thần trí đứt quãng.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mông lung, hình như mưa đã tanh rồi.

Nhưng, xung quanh lại có rất nhiều tiếng xột xoạt.

Có thứ gì đó đang tiến lại gần!

Cô bắt đầu cảnh giác, ra sức véo bản thân, sau khi tỉnh táo hơn một chút, đeo ba lô bò ra ngoài.

Lúc chui vào hốc cây, trời bên ngoài vẫn còn đen sì như mực, giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay đâu. Bây giờ tạnh mưa rồi, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá ở trên cao rọi xuống, bóng cây loang lổ giống như hòn đá lớn nặng nề đè nén làm cho người ta không thở nổi.